Hôm quay phim Phương Sùng Viễn quay tới cóng cả người mới chịu qua cảnh, hắn vốn là đang sốt cao, lúc xuống nước hai tầng nóng lạnh đánh tới làm hàm răng hắn va nhau cành cạch, mãi tới khi quay xong hắn đã không còn cảm giác gì, hoàn toàn dựa vào ý niệm mà chống đỡ, đến mức đạo diễn hô dừng lúc nào cũng không hay, mấy nhân viên công tác lập tức xuống nước kéo hắn lên, đạo diễn thấy sắc mặt hắn không ổn, trực tiếp phái xe đưa hắn đến bệnh viện truyền nước, nói cái gì mà không để hắn tiếp tục quay nữa.
Lần này Phương Sùng Viễn bị bệnh rất lâu, dây dưa không khỏi, mãi đến cận ngày đóng máy, thân thể hắn mới dần tốt lên.
"Mạc Như Lan, từ lần đầu tiên ngươi xuất hiện bên cạnh ta thì ta đã biết thân phận của ngươi rồi."
Ánh lửa lan ra trong kia, Tiêu Toàn dẫn dắt đại quân phá tan tầng tầng lớp lớp vòng vây, nhất cử công hãm hoàng thành, rốt cục hắn cũng báo được thù cho mẫu thân, chém chết tất cả những kẻ năm xưa nhục nhã hắn. Một cây đuốc thiêu cháy hoàng cung, dẫn hắn bước vào con đường đế vương.
Tướng sĩ trói kẻ phản nghịch Mạc Như Lan đến trước mặt hắn quỳ xuống, đáy mắt Tiêu Toàn chợt lóe lên một tia thống khổ hiếm thấy.
Mạc Như Lan ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn người nam nhân nàng đã yêu đến tận cốt tủy này, cuộc đời của nàng, xưa nay chỉ là một quân cờ, một quân cờ mặc cho người khác định đoạt, không có quyền chọn lựa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-truoc-mat/1506219/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.