Ngày hôm sau Phương Sùng Viễn như cũ lên lầu hai ăn sáng, Lan Tranh đến ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn ăn một miếng bánh mì mới nướng.
Sau đó đẩy một ly sữa bò nóng tới trước mặt hắn.
"Khí trời càng ngày càng lạnh, uống nóng chút, giữ ấm." Lan Tranh nhìn hắn.
Phương Sùng Viễn chỉ liếc qua một cái, không có phản ứng gì.
Lan Tranh thấy hắn như vậy, chẳng biết vì sao nhất thời có chút luống cuống, "Tôi biết... Cậu đang tức giận, xin lỗi, Sùng Viễn, nếu như cậu chịu nghe tôi giải thích..."
"Tôi nhớ lần trước lúc chúng ta cãi nhau, là vì tôi động đến điện thoại của anh, " Phương Sùng Viễn nuốt bánh mì xuống, không kiên nhẫn ngắt lời Lan Tranh, lại như nhớ tới cái gì, hắn nói "Cho nên tôi vẫn luôn quên hỏi anh, cái vị Lan Đình thiếu gia kia, là gì của anh, sao chưa từng nghe anh nhắc tới?"
Sắc mặt Lan Tranh phút chốc biến đổi.
Phương Sùng Viễn gắt gao nhìn y chằm chằm, không bỏ qua bất kì một cái biểu cảm nhỏ bé nào.
Sau đó chỉ thấy ánh mắt Lan Tranh có chút né tránh, y tốt tính hỏi, "Sao đột nhiên lại nhắc đến cái này? Đã là chuyện từ rất lâu rồi."
Phương Sùng Viễn nói, "Anh vẫn chưa trả lời tôi, Lan Tranh."
"Không phải là ai cả, cho nên không cần nói, " Lan Tranh tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời hắn, sau đó ngập ngừng một chút, nỗ lực nhặt lên cái đề tài vừa rồi, "Hôm ấy sinh nhật cậu, tôi..."
"Tôi còn có việc, anh từ từ ăn." Phương Sùng Viễn chán nản đẩy đĩa đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-truoc-mat/1506217/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.