*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chuyện đó..." Mạc Hiểu nhỏ giọng hỏi, "Rất đau hả? Nếu không...em xoa giúp anh?"
Trong giây phút mũi giày đạp vào ngực kia, tâm can phổi thận cô đều mãnh liệt run rẩy, cảm giác đâm thành một lỗ thủng, suýt nữa nôn ra một ngụm máu.
Anh cuối cùng cũng rõ, sao phái nữ thích mang giày cao gót, thì ra có thể coi như hung khí.
Anh mặt mũi xám xịt đứng lên ném túi chườm nước đá vào thùng rác, từ trên bàn trà rút hai tờ khăn giấy lau khô nước dính trên ngón tay.
Mạc Hiểu cẩn thận rút chân về, vẻ mặt quan tâm, "Thực sự không sao?"
Cố Ngôn Thầm "Ừm" một tiếng, thanh âm như nghiền ép trong cổ họng.
"Vậy anh xoa thuốc mỡ đi." Mạc Hiểu cầm trong tay một tuýp thuốc mỡ, chớp chớp mắt, "Tiện thể xoa trên ngực anh."
Cố Ngôn Thầm nghẹn một hơi ở ngực, vừa bị nội thương, híp mắt nhìn cô.
Mạc Hiểu tiếp tục nói: "Thực ra anh muốn xoa xoa ngực cứ xoa, em đâu có chê cười anh."
Nghe thế, Cố Ngôn Thầm khẽ cười một tiếng, chậm rãi cởi khuy áo ở cổ tay, xắn tay áo đến khuỷu, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc thon dài.
Ánh mắt của Mạc Hiểu tập trung vào ngón tay thon dài của anh, cảm thấy động tác của anh như cảnh quay chậm trong phim điện ảnh, từng chút từng chút, chậm rãi.
Cố Ngôn Thầm chậm rãi tiến lên, một bên chân dài co lên đặt đầu gối trên ghế salon,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-truoc-mat-la-nguoi-trong-long/117137/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.