Mặc dù sư phụ cùng Độc đạo trưởng và Lão Tần gia đều đã hơn 60 tuổi, nhưng lúc truy bắt tên ác quỷ này cũng rất nhanh nhẹn.
Tôi thật sự hoài nghi có phải ba lão già trước mặt đã từng là nhà vô địch chạy nước rút hay không, mà thoáng một cái đã bỏ lại tôi và Phong Tuyết Hàn ở sau lưng.
Chỉ “Vèo vèo vèo” mấy tiếng, ba người bọn họ đã trực tiếp đuổi vào lùm cây.
Chờ đến khi tôi cùng Phong Tuyết Hàn đuổi đến, đã không còn nhìn thấy đám người sư phụ cùng với tên ác quỷ kia.
Chúng tôi chỉ có thể dựa theo âm thanh để có thể phán đoán ra phương hướng, sau chạy về phía trước.
Vừa mới bắt đầu thì mọi việc vẫn còn tốt, chúng tôi cũng có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
Nhưng càng về sau, tôi mới thấy hình như mình đã đi nhầm hướng.
Tôi và Lão Phong đi vòng quanh bãi cỏ gần 40 phút, vẫn không nhìn thấy một chút bóng dáng nào của sư phụ và những người khác .
Bởi vì tôi không biết sư phụ cùng đám người kia đã đi đâu, cho nên tôi cùng Phong Tuyết Hàn còn thử hô lên vài tiếng và gọi điện thoại.
Kết quả là không có ai trả lời lại, yên tĩnh đến mức không có một chút âm thanh nào.
Hai chúng tôi dự định gọi điện thoại nhưng có điều nơi đây lại chẳng có chút tín hiệu nào.
Tôi nhìn bốn phía sau đó nói với Phong Tuyết Hàn: “Lão Phong, hình như chúng ta bị lạc rồi !”
Phong Tuyết Hàn cau mày: “Không sao, ở đây là sườn núi, chúng ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tru-ta-ket-minh-hon/4283188/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.