Lúc này Phong Tuyết Hàn cũng đã mở mắt.
Cũng giống như tôi, lo lắng nhìn bốn phía.
“Đinh Phàm, trong phòng có âm khí rất nặng, cậu có nhìn thấy cô ta không?” Phong Tuyết Hàn vội vàng nói.
Tôi quay lại và nhìn xung quanh, nhưng tôi không thấy ai cả: “Vẫn chưa!”
Nhưng vừa dứt lời, tôi liền cảm thấy có một bàn tay lành lạnh đang đặt ở trên vai của mình.
Đồng thờ, một giọng nữ mềm mại nhưng có chút khàn khàn lại đột nhiên vang lên ở sau lưng tôi và Phong Tuyết Hàn: “Hai anh chàng đẹp trai, các anh tìm tôi à?”
Vừa nghe thấy lời này, trong đầu của tôi và Phong Tuyết Hàn “Ong” một tiếng nổ vang ngay tại chỗ.
Trong khoảnh khắc này, tôi chỉ cảm thấy sau lưng mình vô cùng lạnh lẽo, giống như có một tảng băng ở phía sau lưng vậy.
Tôi liếc mắt nhìn qua thì nhìn thấy đôi tay trên vai tôi có những ngón tay dài, trắng nõn, không còn chút máu và mọc ra móng tay sắc nhọn.
Đây là tay của người sống sao, rõ ràng là móng vuốt của người chết.
Lúc này, tôi và Phong Tuyết Hàn cũng không dám quay đầu lại.
Trong nghề của chúng tôi, có một cấm kỵ không giải thích được.
Nửa đêm bị quỷ đè vai, đừng quay đầu lại nhìn.
Nói cách khác, nếu ban đêm có người khoác vai bạn, bạn nhất định không được quay đầu lại.
Nếu là lệ quỷ, quay đầu liền lộ ra cổ.
Khi đó lệ quỷ nhất định sẽ cắn một cái từ bên kia, lúc đó chết như thế nào cũng không biết.
Ta chỉ cảm thấy trái tim không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tru-ta-ket-minh-hon/4283163/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.