Tiếng thở hổn hển nặng nề, mang theo tiếng xé rách, dường như mỗi một lần thở dốc đều là hơi thở cuối cùng.
Trước kia tôi chỉ nghe nói về việc cương thi thở, nhưng hiện tại nghe được, tôi chỉ cảm thấy khó chịu toàn thân.
Mặc dù đôi tay của cương thi đã bị tôi dùng nắp quan tài ngăn lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang di chuyển, cố gắng đẩy nắp quan tài ra.
Lực ở bên trong quan tài quá lớn khiến tôi dần dần không thể chịu đựng được nữa, chân tôi bắt đầu trượt và cơ thể của tôi đang lùi lại từng chút một.
Và nắp quan tài cũng ngày càng mở rộng.
Giờ phút này, nắp quan tài đã bị đẩy ra khoảng một phần ba, nếu mở ra thêm chút nữa, cương thi ở bên trong liền có thể trực tiếp nhảy ra ngoài.
Tôi lo lắng đến mức đổ mồ hôi đầu đầy: “Phong Tuyết Hàn, cậu đâu rồi! Tôi không thể chịu đựng được nữa.”
Tôi cố hết sức mở miệng, mà Phong Tuyết cũng đang lo lắng tìm kiếm trong túi dụng cụ.
“Có rồi, có rồi, tôi tới liền!”
Nói xong, Phong Tuyết Hàn liền cầm chiếc túi trong tay lao tới, từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ đựng gạo nếp vàng, ném vào trong miệng quan tài.
Tôi nghe thấy tiếng gạo nếp vang lên “xèo xèo xèo”, lập tức trong quan tài cũng vang lên tiếng kêu thảm thiết “A”! Giọng nói rất trầm và khô, nghe rất khó chịu.
Nhưng theo tiếng kêu thảm thiết của cô ấy, đôi tay đang thúc đẩy quan tài, bỗng nhiên rụt trở về.
Tôi nhìn thấy cơ hội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tru-ta-ket-minh-hon/4283154/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.