Giọng nói không lớn, nhưng ở bên trong núi sâu, tôi lại nghe thấy rất rõ ràng.
Đây là, đây là giọng nói của sư phụ.
Sắc mặt của tôi khẽ thay đổi, vội vàng xoay đầu lại: “Đây là sư phụ!”
Nói xong, tôi hô một tiếng về hướng bên đó: “Sư phụ, là người sao?”
“Là, là sư phụ. Sư phụ đã bị thương, con, con mau tới đây kéo sư phụ lên!” Bên trong giọng nói mang theo một chút suy yếu.
Nghe đến đó, cả người tôi đều trở nên luống cuống.
“Sư phụ, con tới, con tới!” Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với sư phụ của mình, liền bắt đầu chạy như điên dọc theo phương hướng truyền đến âm thanh.
Mặc dù Phong Tuyết Hàn không nói chuyện, nhưng vẫn đi theo phía sau tôi.
Một lát sau, chúng tôi đã đi tới một hồ nước.
Chờ đến khi chúng tôi tới nơi, thì phát hiện cách đó không xa có một ông già đang nằm bên cạnh hồ nước.
Ông đã bị thương, hơn phân nửa cơ thể đã ngâm ở trong nước, dường như không có biện pháp hoạt động nửa người dưới.
Lại nhìn kỹ một chút, không phải sư phụ của tôi, thì là ai? Sắc mặt của tôi vô cùng lo lắng: “Sư phụ!”
Sư phụ hơi hơi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ cùng yếu ớt: “Tiểu Phàm, con, con đã đến rồi, mau tới đỡ, đỡ sư phụ! Lệ quỷ này quá lợi hại, sư phụ đã bị thương!”
Tôi nhìn thấy người này là sư phụ của mình, làm gì còn suy nghĩ nhiều?
Ngay cả Phong Tuyết Hàn cũng không có hoài nghi, cậu ta cũng giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tru-ta-ket-minh-hon/4283136/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.