Cuối cùng Lâm Văn Trúc không chết, bởi vì bác sĩ đến, chỉ là cẩu huyết và buồn cười ở chỗ bác sĩ vừa vào thì vô cùng rối trí, không biết nên cứu chữa cho ai, rõ ràng không nói là có hai bệnh nhân mà. Cho đến khi Diệp Khuynh Đình chủ động tránh ra, bác sĩ mới thở phào.
Lâm Văn Trúc mất máu quá nhiều, chỉ có thể chậm rãi tĩnh dưỡng.
Chuyện bên ngoài quá nhiều, những chuyện đó không phải chuyện một mình cô suy nghĩ, cô chỉ cần nằm trên giường, an tĩnh ngủ, an tĩnh uống thuốc, an tĩnh húp cháo, an tĩnh đi qua mỗi giây mỗi phút, giống như thế giới này cũng an ổn bình yên như thế.
Diệp Khuynh Đình đẩy cửa phòng đi vào, bước chân dứt khoát, dường như vừa mới trải qua một cuộc chiến. Lâm Văn Trúc cứ nhoài người trên giường như vậy, yên lặng nhìn hắn, lúc này bên ngoài rốt cuộc loạn đến mức nào, cô có thể tưởng tượng ra được, Tư lệnh Diệp gặp chuyện, Diệp Khuynh Mặc bị hại, hắn phải chỉnh đốn rồi hợp lại tất cả các thế lực, đồng thời nghĩ cách thu phục thuộc hạ của Diệp Quân, mỗi bước đều rất khó khăn, mỗi lần tiến hành đều vô cùng nặng nề mệt mỏi.
Hắn đi đến bên giường, lãnh đạm nhìn cô, "Không có anh, em đã chết rồi".
Cô trầm mặc.
Diệp Khuynh Đình nói tiếp, "Lần đầu tiên em bị người ta truy sát, là anh cứu em, em có thừa nhận không".
Lâm Văn Trúc gật đầu, "Bây giờ anh... đến tìm em tính sổ à?".
"Đúng." Diệp Khuynh Đình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-van-me-tinh/2215013/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.