Lâm Văn Trúc cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài trúc trắc, cảnh trong mơ có núi cao, có suối sâu, có sườn dốc, có vách đứng, cô cứ đi thẳng về phía trước, tưởng rằng chỉ cần nỗ lực thì dù núi cao biển rộng cô đều có thể thuận lợi vượt qua, cùng lắm chỉ là chịu chút thương tổn mà thôi, lúc này đây giấc mộng thay đổi hình dạng, khiến cô không nhìn thấy được phía trước cách mình gần nhất là thứ gì, là cùng đường hay là gì.
Nụ cười đắc ý vì đạt được mục đích của Đặng Thanh Vân cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu cô, vậy mà cô có một suy nghĩ cam chịu, giống như La Tú Vân, dường như cũng không có gì là không tốt.
Đặng Thanh Vân mau chóng được cứu lên, chẳng qua chỉ là uống mấy ngụm nước, căn bản không nguy hiểm đến tính mạng, cô ta túm chặt lấy góc áo của Diệp Khuynh Lăng, không cho hắn rời đi, lại bị hắn gạt tay ra.
Lâm Văn Trúc đứng trên thuyền, lẳng lặng quan sát họ.
Cô đứng ngây như phỗng, cho đến khi có người nhảy xuống hồ, kéo thuyền vào bờ, Diệp Khuynh Lăng đợi ở đó.
Cô nhảy xuống thuyền, cười nhìn hắn, "Tam thiếu ngay cả quần áo cũng không đi thay, thế này là sợ em trốn mất, tam thiếu không giết người diệt khẩu được?".
Diệp Khuynh Lăng ướt như chuột lột, quần áo vẫn đang không ngừng nhỏ nước, dáng vẻ nhếch nhác này, vừa nhìn thấy thì sẽ kinh ngạc vì hắn mà cũng có thời khắc nhếch nhác như vậy, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-van-me-tinh/2214994/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.