Lâm Văn Trúc không nán lại lâu trong rừng, cô mau chóng đưa Minh Nguyệt rời đi, Diệp Khuynh Lăng không ngăn cản, đương nhiên không có ai ngăn cản cô. Lâm Văn Trúc tự chơi tự vui mà bày trò, trong rừng nhiều người như thế, ngoại trừ thái độ của Diệp Khuynh Lăng không có gì để bàn luận, Đặng Thanh Vân chắc chắn ghét cô, cô làm ra động tác đó, Lương Ba mới nhậm chức chắc chắn cũng ghét cô, cô vẫn thật sự không được hoan nghênh, cô không chọc người ta ghét mình nữa mà lựa chọn rời đi, trông đấy cô biết quan sát tình hình biết bao.
Minh Nguyệt đi một đoạn xa rồi vẫn còn vỗ ngực mình, "Tiểu thư, sao tiểu thư lại dám...".
Vậy mà cầm súng chĩa vào tam thiếu, bây giờ tim Minh Nguyệt vẫn còn đập như trống dồn, không dám tin rằng cảnh tượng vừa rồi đã từng xảy ra.
Lâm Văn Trúc quét mắt về phía Minh Nguyệt, cười nhạt, "Em sợ tam thiếu?".
Minh Nguyệt mắt trợn tròn, đương nhiên là sợ rồi, người trong phủ Thanh Sơn có ai không sợ tam thiếu chứ? Bình thường dù là người quản việc nghênh ngang kiêu ngạo hơn nữa, thấy tam thiếu thì cứ như chim cun cút vậy, huống hồ là loại tép riu như mình.
Lâm Văn Trúc lắc đầu, "Tam thiếu có ba đầu sáu tay à?"
Minh Nguyệt lắc đầu, tam thiếu đương nhiên không dị dạng cổ quái, nếu không thì sao có thể mê hoặc nhiều cô gái như thế, còn truyền ra nhiều chuyện phong lưu đến vậy chứ, mặc dù điều này có liên quan đến thân phận của tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-van-me-tinh/2214988/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.