Lần này Lâm Văn Trúc trở về phủ Thanh Sơn, “chân bị thương” cuối cùng cũng khỏi, sau khi vết thương ở chân cô khỏi, cô lại bắt đầu đi dạo trong phủ, bây giờ một vài người hầu hoặc là thấp thỏm kính sợ nhìn cô từ xa, hoặc là nhiệt tình lấy lòng cô, cô cảm thấy hơi thú vị, càng thích ra ngoài đi dạo khắp nơi hơn.
Mà sau mấy lần theo Lâm Văn Trúc ra ngoài, cảm giác của Lan Thúy với Lâm Văn Trúc ngày một phức tạp, còn Lâm Văn Trúc dường như không bận tâm đến suy nghĩ của Lan Thúy.
Phủ Thanh Sơn là nơi ở hiện nay của Diệp Khuynh Lăng, mặc dù năm đó xây dựng nên vì cái gọi là “kim ốc tàng kiều” khiến Diệp Quân bốc lửa giận phừng phừng, nhưng ông ta tuyệt đối cũng ngầm trợ giúp đắc lực, nếu không thì dựa vào tài lực vật lực của Diệp Khuynh Lăng cũng không đủ để xây cả phủ tinh xảo mỹ lệ đến thế.
Lâm Văn Trúc lẳng lặng nhìn. ++
Khi đó tam thiếu mới bắt đầu thể hiện, phương thức độc đáo khác người, đưa quân đi cướp hôn, rồi lại xây phủ này, có thể nói là đã tiêu phí tất cả của Diệp Khuynh Lăng, sau đó là Diệp Quân phẫn nộ, cho nên khi đó Diệp Khuynh Lăng chỉ là một cái khung rỗng.
Trước đây Lâm Văn Trúc đã nghĩ, Diệp Khuynh Mặc kiêng kị cậu em trai này như thế, với sự cẩn thận của Diệp Khuynh Mặc thì hắn ta nên ngăn chặn ngay từ đầu chứ không phải là để Diệp Khuynh Lăng phát triển đến bước không thể chỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-van-me-tinh/2214956/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.