Lâm Văn Trúc và Diệp Khuynh Lăng có một đêm mây mưa, lần này động tác của hắn dịu dàng lạ thường, lần đầu tiên trong chuyện này cô cảm nhận được “khoái cảm cực độ” mà các cô gái ở Phượng Vũ Thiên nhắc đến khi tám riêng với nhau, dường như cũng hơi hiểu chút gì đó, vì sao giữa nam và nữ có quan hệ thân mật và không có quan hệ thân mật lại có sự khác biệt như thế, khi hai cơ thể dính chặt lấy nhau, một bộ phận nào đó của cơ thể quấn lấy tiến vào đối phương, sẽ chợt có một ảo giác cả thế giới này chỉ có lẫn nhau, đó là thời khắc linh hồn đến gần với đối phương nhất.
Thủy triều thân mật của tình cảm rút đi, lý trí dần quay trở lại.
Lâm Văn Trúc rất nghi hoặc, sự dịu dàng của hắn không khắc lắm với đánh một trận rồi cho một cái kẹo, nhưng mà điều này hoàn toàn không cần thiết, có điều cô cũng rõ, cô nói cũng vô dụng, hắn sẽ không tin cô.
Cô là người Diệp Khuynh Mặc đưa tới, chỉ dựa vào một điểm này đã đủ để hắn không thể nào tin tưởng cô.
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng nói hơi khàn của Diệp Khuynh Lăng vang lên trong bức màn.
“Đang nghĩ về sự khác biệt giữa con gái và phụ nữ.” ++
Diệp Khuynh Lăng cười trầm thấp, “Vậy nghĩ ra chưa?”
“Người khác thì em không biết. Nhưng nếu là bản thân em, có lẽ chính là sự khác biệt giữa đã gặp và chưa gặp tam thiếu.”
Diệp Khuynh Lăng kéo cô vào lòng, rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-van-me-tinh/2214944/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.