Diệp Chí Hằng mặt đầy khoe khoang nhìn cô.
Lâm Văn Trúc nhìn bộ quần áo dày màu sắc tươi sáng trên người Diệp Chí Hằng, đột nhiên cảm thấy thật tốt, trẻ con sống trong phú quý giàu sang ăn ngon mặc đẹp, ngoài học bài thì không cần lo lắng gì cả, còn có thể nhàm chán mà trút giận cho mẹ, quản chuyện tình cảm của cha. Lúc cô lớn bằng tầm này, thích nhất chính là cùng ca ca tỷ tỷ lên núi nhặt nấm hái rau dại, chỉ hi vọng tiếng thở dài mỗi ngày của mẹ ít hơn một chút, chỉ hi vọng trong nhà có thể có tiền để sửa chữa nhà một lần, mùa đông không cần lo lắng gió lạnh ùa vào, mùa hè không cần lo lắng nước mưa biến căn nhà thành dòng sông…
Hai chị gái của cô, một người bị chết vì lạnh, một người sống tiếp thì chết vì đói…
Mà người nhà cô, là bị chém chết… ++
Lâm Văn Trúc cong cong môi, có trẻ con của hai kiểu gia đình tuổi còn nhỏ nhưng đã so đo tính toán, một kiểu là sống nghèo khó nhà nhiều trẻ con, anh chị em là đối thủ tranh giành đồ ăn, một loại khác là con cái trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã sống trong mưu đồ.
Phủ Thanh Sơn, tổng cộng chỉ có một đứa trẻ là Diệp Chí Hằng mà thôi, sao Diệp Chí Hằng lại bị giáo dục thành như vậy? Thật sự là do Đặng Thanh Vân, Diệp Khuynh Lăng không biết quản; hay là Diệp Khuynh lăng chỉ cho cậu ta ăn ngon mặc ấm, còn những thứ khác đều không cần hỏi đến?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-van-me-tinh/2214937/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.