Lâm Văn Trúc rất mẫn cảm phát hiện mình hành động dường như không mấy gò bó, rõ ràng nhất chính là Lan Thúy không đi kè kè bên cô bất cứ lúc nào nữa, ban đầu cô tưởng là mình nghĩ nhiều, cố ý đi dạo khắp nơi trong phủ, kết quả là thật sự phát hiện cô hành động vô cùng tự do…
Điều này khiến cô hơi khó hiểu, nhưng mà chẳng bao lâu Lan Thúy đã giải đáp nghi hoặc cho cô.
Khi cô muốn rời khỏi Tà Vũ Hiên lần nữa, Lan Thúy hơi do dự, đi đến bên cạnh cô, “Lâm tiểu thư, tôi còn có một vài chuyện cần làm, cô có thể đi một mình được không?”.
Lâm Văn Trúc nhướng mày, phản ứng này của Lan Thúy rõ ràng là không nằm trong dự liệu của cô, cô còn tưởng Lan Thúy nhất định sẽ đi theo mình, cho dù cô ta có chuyện thì cũng sẽ tìm người khác đến để đi theo mình, trông chừng mình như trông phạm nhân, mà cũng không coi là trông chừng, chí ít cô còn có thể tùy ý đi dạo.
Lan Thúy cười ngại ngùng, “Lúc trước là sợ Lâm tiểu thư không quen thuộc với hoàn cảnh trong phủ, sợ Lâm tiểu thư sẽ đi sai đường, hoặc là đến nơi không nên đến, cho nên mới đi theo cô, bây giờ Lâm tiểu thư hẳn đã quen với hoàn cảnh trong phủ rồi, cho nên cũng không cần đi theo cô nữa”.
Thì ra là thế. ++
Lâm Văn Trúc cho Lan Thúy một nụ cười mỉm thiện ý, “Bây giờ đại khái tôi cũng hiểu kết cấu phủ rồi, một mình đi dạo chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-van-me-tinh/2214929/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.