13 giờ 10 phút chiều, chuyến bay từ New York đến sân bay quốc tế hạ cánh đúng giờ. Vân Phỉ Thời ở phòng VIP nghe thấy tiếng phát sóng liền đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa tới đại sảnh.
Hiếm khi trên gương mặt bình tĩnh lại có phần căng thẳng.
13 giờ 15 phút, một người phụ nữ cao ráo ăn mặc sành điệu chậm rãi bước tới từ lối ra số 1.
Người phụ nữ mặc áo sơ mi vải bông màu xám xanh và áo choàng dài đến mắt cá chân chỉ có ba nút thắt trên người, để lộ ra chiếc quần ống rộng cùng màu.
Tố trung mang màu sắc âm trầm mặc trên người bà ấy lại bổ sung cho nhau.
Bà ấy không nhanh không chậm đi xuyên qua đám người vội vàng quanh mình, trên mặt đeo kính râm màu nâu không nhìn được tuổi, cả người lộ ra cỗ khí chất ưu nhã trầm tĩnh.
Tranh thủy mặc Trung Quốc từ trước đến nay đều mang ý vị sâu xa, chưa từng nồng dậm rực rỡ, sự đan xen của hai màu đen trắng tạo nên một ý cảnh xa xưa.
Mà người phụ nữ chậm rãi thản nhiên hấp dẫn không ít ánh nhìn kia giống như một bức tranh thủy mặc có sắc thái vi diệu, ý cảnh phong phú vậy.
Vân Phỉ Thời thoạt nhìn đã nhận ra đó là mẹ ruột Lạc Trăn, nhạc mẫu của anh.
Không có gì khác, chỉ đơn thuần là cảm giác.
Tuy rằng anh đã xem qua ảnh chụp, cũng từng tìm hiểu sự nghiệp của vị nghệ thuật gia "bỏ chồng bỏ con" này, nhưng giây phút bây giờ nhìn được vẫn cảm thấy rằng nếu bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-mat-tinh-quang-long-lay/898544/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.