Chương trước
Chương sau
Sau ba tháng ở lại Hương Cảng, Lạc Trăn cùng Vân Phỉ Thời chia tay Lạc Dặc An đang tạm thời ở lại Hương Cảng, bước lên chuyến bay trở về nước Anh.

Hôn lễ sắp được cử hành tại một toà lâu đài ửo quốc gia này, trong tháng này hai người cần phải chụp ảnh cưới, yêu cầu phải phối hợp với nhân viên công tác chuẩn bị các hạng mục của buổi lễ.

Nói chuẩn bị nhưng thật ra đều là người khác bận bịu chuẩn bị, Lạc Trăn chỉ cần mặc váy cưới chụp ảnh, đến ngày diễn ra hôn lễ xuất hiện với tư cách cô dâu là được. Thời điểm khác, cô vẫn luôn ở trong phòng xem kịch bản.

Việt Minh Hoa gửi tới một cành Oliu, có lẽ vì cô sống giữa giới giải trí dày đặc sự tăm tối bậc nhất, nên cô nghĩ nhân cơ hội này, trước lúc rời đi, cô muốn có một bộ phim tốt để có chút gì đó thoả mãn.

Về phía Vân Phỉ Thời, trừ việc tự mình tham dự vào việc chuẩn bị hôn lễ, vẫn cứ cùng cấp dưới bận rộn chuyện công việc. Những thứ âm u phức tạp ở thương trường, anh sẽ không để cô biết.

Mà tháng năm vừa tới, Lạc Trăn nhận được lời mời của giải thưởng Hải Đường, một trong ba giải thưởng truyền hình lớn trong nước, đồng thời Vưu Sam cũng nhận được giải diễn viên tốt nhất từ giải thưởng Hải Đường, cũng thấy được Weibo về kinh tế tài chính đăng lên tin tập đoàn Hương Cảng Khải Phong chính thức đăng lên công bố.

Thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Khải Phong Lâm Hành, Lâm Nhuế đã không từ thủ đoạn can thiệp vào các hạng mục quan trọng của tập đoàn, bị các thành viên khác của hội đồng quản trị liên hợp bãi nhiệm, thu hồi toàn bộ quyền hạn trên người. Cùng lúc đó, bởi vì dính dáng đến việc anh em Lâm Hành tranh giành chức chủ tịch bị bãi nhiệm mà hoạt động tham ô phi pháp của tập đoàn bị bại lộ, khiến cổ phần trên người bọn họ cũng bị tịch thu, hoàn toàn mất đi thân phận cổ đông.

Trừ cái đó ra, họ còn phải đối diện với sự xét xử của luật pháp.

Ngay sau đó tập đoàn Khải Phong lại tuyên bố sắp hợp tác cùng tập đoàn Thịnh Thế "Kế hoạch mười năm", việc hợp tác thương mại liên quan đến tài chính, hỗ trợ mạng lưới liên lạc, khoa học kĩ thuật điện tử, chữa bệnh.

Rất nhiều người đều không biết những cơ hội thương mại to lớn mà những câu ngắn gọn này mang lại, nhưng Lạc Trăn tốt xấu gì được đây cũng là sinh viên khoa tài chính khoá chính quy, hơn nữa cô cũng có quan hệ không tầm thường với hai ông trùm thương mại, liền khó tránh khỏi quan tâm một chút, liên tiếp nhìn những bình luận viên của trang báo kinh tế tài chính, mọi người đều nói sự hợp tác của hai tập đoàn này sẽ mang đến một cơn bão lớn, không khác gì với một cuộc cải tổ thương mại.

Đương nhiên, cái gọi là người trong nghề đàm đạo, người thường chỉ có thể đứng xem, những người thực sự quan tâm đến vấn đề này đều là những người trong ngành, quần chúng ăn dưa chỉ có thể đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Mấy ngày sau khi tin tức được đưa ra, hình như Vân Phỉ Thời ngày càng bận hơn trước, trước kia anh đều trực tiếp mở video hội nghị với cấp dưới trong thư phòng, lần này lại phải tự mình đứng ra, rất giống một người nghiêm chỉnh đi sớm về trễ.

Vừa đúng lúc này, Lạc Trăn nhận được tin nhắn của Việt Minh Hoa, yêu cầu cô vài ngày sau phải về nước để tham gia buổi phỏng vấn kịch bản.

Cô tính tính thời gian, ngày mười tháng năm về nước, đi khoảng một tuần, ngày mười sáu lại trở về, do lệch múi giờ nên cô sẽ về kịp trước ngày mười tám diễn ra hôn lễ.

Lạc Trăn đem hành trình của mình sắp xếp rõ ràng, buổi tối đợi Phi Vân Thời về sẽ mang chuyện này nói với anh.



Lúc đó Phỉ Vân Thời mới vừa vào tới cửa, một bên thay giày, một bên nới lỏng cà vạt. Lạc Trăn từ trên lầu chạy bịch bịch xuống, hai tay liên tục vỗ vỗ mặt nạ trên mặt, phát ra giọng nói không rõ ràng: "Chồng ơi, em mua vé máy bay ngày mười về nước!"

Tuy là có chút lẫn lộn, nhưng Phi Vân Thời vẫn nghe được, sắc mặt hơi trầm xuống, dừng lại động tác trên tay, hai mắt nguy hiểm nheo lại, đem bộ dáng thản nhiên của cô thu hết vào mắt: "Về làm gì?"

Cô nhóc này chẳng lẽ định đào hôn?

Không thể không nói, nam thần sống chung với nữ thần (kinh) quá lâu, tư duy có bước nhảy vọt rất lớn.

Lạc Trăn không hề nhận biết nguy hiểm đang đến gần, vẻ mặt đương nhiên mà nói: "Đương nhiên là trở về làm việc nha, anh cũng biết mà, em phải nuôi cả nhà sống qua ngày, áp lực rất lớn đó!"

Hơi thở nguy hiểm trên người Phi Vân Thời không có xu hướng giảm xuống mà ngược lại càng có ý tăng thêm.

Nhưng mà anh nhanh chóng nghĩ tới quãng thời gian này anh bận rộn cùng cha vợ và anh vợ "Liên lạc cảm tình", mới có thể thu phục được hai anh em Lâm gia, lại nhắc đến việc hai nhà hợp tác, lần này không giống những lần hợp tác thông thường trước kia, mà lần này là hợp tác vô cùng chặt chẽ không gì sánh được, thật sự quá quan trọng, giai đoạn trước có rất nhiều chính sách cần đích thân anh tham sự.

Mà Châu Âu vừa đúng lúc là nơi nhanh chóng phát triển, lại đúng sở trường của Khải Phong, lúc này anh đang quyết định tầng tầng lớp lớp quyết sách của công ty Khải Phong phân bộ tại Anh Quốc, bận đến nỗi đi sớm về trễ, khiến Lạc Trăn "Vắng vẻ".

Sự bất mãn trong nội tâm tiêu tán một chút, anh thay giày đi đến ôm Lạc Trăn vào ngực, thuận thế dựa vào một bên tay vịn cầu thang, hai người cứ như vậy ôm nhau, cho dù mặt nạ của cô dính lên mặt cùng quần áo anh cũng không quan trọng.

"Vân phu nhân, có phải em quên, ngày mười tám là hôn lễ của chúng ta rồi?"

Giọng nói này vừa nghe đã thấy được sự đáng thương xen lẫn một chút ý vị làm nũng, Lạc Trăn vừa nghe xong lòng đều mềm nhũn.

"Nhưng mà... Nhưng mà Việt đạo diễn muốn em trở về tham gia buổi phỏng vấn kịch bản, lần phỏng vấn này rất quan trọng! Em ngày mười đi, ngày mười sáu đã về rồi, không chậm trễ việc cử hành hôn lễ đâu!"

Vân Phỉ Thời đơn giản đem đầu dựa vào vai cô, ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát toả ra trên người cô.

Chỉ cần là hương vị trên người cô, anh đều vô cùng lưu luyến.

"Mấy ngày nay anh hơi bận, không quan tâm đến em, khiến em giận rồi sao?"

Một người đàn ông luôn bình tĩnh, nho nhã, vào lúc này, khi đứng trước mặt người yêu, rốt cuộc cũng học được dáng vẻ lo được lo mất.

Lạc Trăn vòng tay qua eo anh, cảm nhận độ ấm xuyên qua lớp áo mỏng trên người anh truyền tới, độ ẩm và hơi thở này đều là những thứ cô cực kì quen thuộc.

Nhưng giọng nói trầm thấp của người đàn ông này tràn đẩy cưng chiều, như sợ cô thật sự tức giận.

Cô dẩu miệng, cố ý dùng giọng điệu bất mãn nói: "Nam thần sao có thể nói em như vậy! Anh không thể nghi ngờ tấm chân tình của em như thế! Em có tức giận với ai cũng sẽ không tức giận với anh!".

Rốt cuộc trước mặt nam thần cô vẫn không có chút nguyên tắc nào!

Tiếng cười nhẹ phát ra từ cần cổ, hơi thở của anh phả vào làn da của cô có hơi ngứa, tê tê.

"Trăn Trăn, em phải gọi anh là chồng biết không?"

"Nhưng mà..." Lạc Trăn thực sự nghiêm túc giải thích nói: "Nhưng anh cũng là nam thân duy nhất của em mà, cái này chứng minh anh tốt xấu như nào em đều thích, em chính là một fan não tàn nha!"

Nghe được mấy câu lấy lòng, Vân tiên sinh lại đem người ôm chặt thêm một chút, trên mặt còn nghiêm túc nói: "Nam thần', chủ yếu là để miêu tả người không thể với tới, mà em,Vân phu nhân, chỉ cần anh muốn, tất cả của em, bao gồm chính em, tuỳ anh sử dụng."



Nói lời âu yếm với nam thần thực sự có hơi phạm quy, Lạc Trăn thừa nhận mình đang trêu chọc anh.

Cô gỡ mặt nạ ra vo thành cục vứt vào sọt rác, lông mi dính hơi nước hơi rung động, như giọt sương long lanh trên cỏ buổi sáng, toả ra sinh mệnh không gì sánh bằng, đôi mắt phát ra ánh sáng như ngôi sao. "Tuỳ anh sử dụng... Là ý mà anh đang nghĩ đến à?"

"...Tất nhiên."

Động tâm không bằng hành động, bà Vân đã chủ động rồi, Vân tiên sinh làm sao có thể bị động được, dứt khoát đem người lưu loát bế lên, hướng thẳng trên lầu mà tiến.

Một hồi chiến đấu kịch liệt qua đi, Lạc Trăn cảm thấy người "Sử dụng" không phải Phỉ Vân Thời mà chính là cô.

Nhưng mà vợ chồng là một thể nha, tuy hai mà một!

Trăn mê trai vui tươi hớn hở mà nhào vào lồng ngực của Phỉ Vân Thời, lựa cho mình một vị trí thoải mái mà dựa vào.

Tuy rằng bận rộn một ngày, trở về lại vận động kịch liệt một trận, nhưng Vân Phi Thời vẫn không thấy buồn ngủ, anh chậm rãi vuốt mái tóc dài của người con gái trong ngực, nhân lúc cô gái nhỏ con chưa ngủ, anh nói: "Khoảng thời gian này anh rất bận, nhưng mà vẫn luôn chú ý đến hôn lễ, đây là nghi thức mà suốt đời chúng ta chỉ có thể làm một lần, anh sẽ không lơ là"

Người trong ngực ngoan ngoãn mười phần mà đáp lại: "Ừm, em biết mà."

Anh dừng một chút, giọng nói thấp đi vào phần: "Thực xin lỗi em, Trăn Trăm, lần trở về này anh sợ là không thể đi cùng em, nhưng mà chờ anh xong công việc, anh liền đi đón em, được không?"

Lạc Trăn từ trong ngực anh nhô đầu ra, mắt to lấp lánh giờ phút này tràn ngập ngờ vực: "Chồng em xin lỗi vì cái gì thế? Em hiểu anh bận rộn công việc mà, em không để ý cũng không đi theo anh để giận dỗi, cho nên anh không cần nói chuyện với em cẩn thận vậy đâu, chồng em tốt như vậy, em mới không nỡ để anh chịu oan ức đây!"

Vân Phỉ Thời nhìn cô một cái thật sâu, sau đó ôm chắt lấy cô.

Bởi vì anh cuối cùng cũng cảm nhận được tình yêu như cha mẹ mình, không muốn chia lìa dù chỉ một phút, không muốn có bất kì khoảng cách nào, chỉ muốn ôm nhau như thế, vĩnh viễn không chia ly mới tốt.

Đặc biệt sắp cử hành hôn lễ, đó là thời điểm anh đem chuyện cô là người của anh công bố cho toàn thế giới, bất kì một sự thay đổi nào cũng sẽ khiến một người đàn ông quen việc vạch ra kế hoạch lại đang rơi vào tình yêu như anh cảm thấy luống cuống.

Nhưng sợi tơ mỏng phá hư tâm tình đó đã được người thương bên cạnh vỗ về tan biến.

Hành động của cô khiến anh cảm nhận rõ ràng, bọn họ đang yêu lẫn nhau, đang ỷ lại lẫn nhau.

Không có sự an ủi nào tốt hơn điều này.

Buổi sáng ngày mười, Phỉ Vân Thời hoãn lại một cuộc họp, tự mình đưa Lạc Trăn lên máy bay.

Lạc Trăn mang theo hành lý nhẹ nhàng bước lên máy bay, đột nhiên cô quay đầu nhìn lại, Phi Vân Thời vẫn đứng tại chỗ như cũ, ánh mắt không sai lệch dừng lại trên người cô.

Chuyên chú như vậy, không rời... Như vậy.

Cô giơ tay về phía anh vẫy vẫy, tháo khẩu trang xuống há miệng làm một cái khẩu hình, sau đó liền xoay người đi vào.

Vì thế, người tới người đi vội vàng trong đại sảnh sân bay, đều thấy được cảnh tượng người đàn ông Châu Á tướng mạo anh tuấn, khí chất nổi bật đứng tại chỗ ngẩn ra trong chớp mắt, sau đó bỗng nở nụ cười.

Một đứa bé ngoại hình xinh đẹp như búp bê Barbie nhìn vào anh trai đẹp trai đang cười, tò mò hỏi ba ba bên cạnh: "Ba ba, vì sao anh ấy lại cười với không khí vậy a?"

Ba ba ôn nhu mà trả lời: "Có lẽ là người vợ của anh trai đó vừa đứng nơi đó nói 'em yêu anh'."



Cô bé ngây thơ gật đầu, mở đôi mắt xanh da trời to tròn hướng về phía ba ba cười xán lạn: "Ba ba. Con yêu ba."

"A cục cưng của ba! Ba cũng yêu con!"

Phỉ Vân Thời nghe được cuộc đối thoại mơ hồ của hai cha con, anh đưa tay lên che đi đôi môi đang tràn đầy ý cười, mãi đến khi hình ảnh Lạc Trăn biến mất hoàn toàn trong tầm mắt, anh mới xoay người rời đi.

Cái cô nhóc vừa thẹn thùng lại hay trốn tránh kia đời nào sẽ nói mấy câu như "Em yêu anh" chứ? Nếu anh đoán không sai, thì câu kia hẳn là...

Yêu ---- yêu ---- đi.

A, việc quan trọng nhất bây giờ, hẳn là phải đem công việc bên này nhanh chóng kết thúc, sau đó về nước mang cô dâu của anh đến đây.

Cuối cùng thì một cuộc hôn lễ long trọng còn đang chờ bọn họ.

Tác giả có lời muốn nói:

Một chương ngọt ngào, sơ lược qua cốt truyện.

Văn án bộ này chính là ngốc bạch ngọt, muốn xem lục đục với nhau là không có khả năng, đời này cũng không thể [doge]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.