*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Nhược Vy Beta: Quanh Ăn cơm xong thì đã hơn chín giờ tối, ngoại trừ Hà An Nhiên thì ai ai cũng che mình lại kín mít. Sau khi tạm biệt, mọi người liền tản đi, Hà An Nhiên đương nhiên là do Tống Trân đưa về nhà. "Giờ về có phải hơi sớm không, hay là chúng ta đi đâu chơi đi?" Tề Nghiễm Ninh tùy ý khoác tay lên vai Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên Xuyên thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn anh ấy: "Mình không đi đâu, vừa xuống máy bay nên có hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi." Tề Nghiễm Ninh khịt mũi coi thường: "Lúc mình nói em gái An Nhiên cũng ở đây thì đâu có nghe cậu nói mệt." Chu Duyên Xuyên không đáp lại, chỉ là hất cánh tay trên vai mình xuống. Tề Nghiễm Ninh nhìn cánh tay đang ở giữa không trung của mình: "Mình thấy cậu không phải mệt, mà là vì không có em gái An Nhiên. Cậu nói xem có đúng không, Tụng Nghị?" Đôi môi dưới lớp khẩu trang của Hà Tụng Nghị mím chặt, một lát sau mới nghe thấy giọng của cô ấy: "Thật ra mìmh cũng không muốn đi. Hôm nay lăn lộn một ngày mệt quá rồi, qua mấy ngày nữa là 《Cẩm Tú Sơn Hà》 khai máy, nhân khoảng thời gian này chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." Lúc đang nói chuyện, người đại diện của Hà Tụng Nghị đã lái xe đến đây. "Duyên Xuyên, cậu không lái xe tới, mình đưa cậu về nhé." Hà Tụng Nghị nói với Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên Xuyên vỗ bả vai rắn chắc của Tề Nghiễm Ninh: "Không cần. Không phải lão Tề có xe sao, cậu ấy đưa mình là được." Tề Nghiễm Ninh cười nói: "Tụng Nghị, cậu về sớm chút đi, mình chắc chắn sẽ đưa cậu ấy về đến nhà an toàn." "Ừ." Hà Tụng Nghị gật đầu, sau đó lên xe bảo mẫu [1]. [1] Xe bảo mẫu: là xe chuyên chở hàng hóa hoặc chở nhiều người, có 7 chỗ ngồi trở lên, cũng là xe chuyên chở, làm cơm, hóa trang, tạo hình của các minh tinh, bởi vì có thể làm các hoạt động thường ngày trên xe nên gọi là xe bảo mẫu. Có khi xe bảo mẫu còn là phòng nghỉ, phòng thay quần áo. Chủ yếu do công ty sản xuất riêng. (Nguồn: Baidu) "Đi thôi, Chu đại công tử của mình." Thấy xe của Hà Tụng Nghị đã đi xa, Tề Nghiễm Ninh quái gở nói với Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên Xuyên cười, cũng không giận, hai người kề vai sát cánh đi đến xe của Tề Nghiễm Ninh đang đậu cách đây không xa. "Tụng Nghị, tối hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, đừng quên ngày mai còn phải quay TVC [2] cho Pepsi - Cola, phải ngủ để khí sắc nhìn tốt một chút." Lương Lâm cầm một cái kẹp văn kiện, bên trong văn kiện là lịch trình của Hà Tụng Nghị trong tháng này. [2] TVC: TVC – là Phim Quảng cáo, hoặc gọi hẹp hơn là Quảng cáo truyền hình. Là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Television commercial hoặc cũng có khi là Television advertisement (viết tắt TVAD). Lương Lâm nói nhưng không nghe Hà Tụng Nghị đáp lại, thế là cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tụng Nghị. Hà Tụng Nghị ngả lưng ra ghế, hơi hơi nghiêng đầu, hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt cũng không thấy thần thái ngày xưa. "Tụng Nghị?" "Tụng Nghị, em làm sao vậy?" Giọng Lương Lâm cất cao thêm vài độ, đồng tử rời rạc của Hà Tụng Nghị lúc này mới ngưng kết lại, cô quay đầu. "Tụng Nghị, không thoải mái ở đâu à?" Lương Lâm quan tâm nhìn cô. "Không có gì, chắc là gần đây không được nghỉ ngơi tốt, có hơi mệt." Hà Tụng Nghị lắc đầu. "Vậy em phải chú ý nghỉ ngơi, đừng làm cơ thể mình suy sụp, có chỗ nào không thoải mái thì nói với chị." "Vâng, em biết rồi. Chị Lương Lâm, em có hơi mệt, muốn ngủ một lát." "Ừ, ngủ một lát đi." Lương Lâm bỏ kẹp văn kiện vào túi, sau đó lấy chăn đã chuẩn bị sẵn trong xe đắp cho cô. Hà Tụng Nghị nhắm mắt lại, nhưng lại vô cùng tỉnh táo. Bây giờ trong đầu cô chỉ có một người, không phải Chu Duyên Xuyên, mà là Hà An Nhiên. Một lần rời đi là bảy năm, bây giờ người ta nói về liền về, khiến cô lập tức cảm thấy luống cuống. Bảy năm, cô không còn là tiểu minh tinh mới ra mắt mà là ảnh hậu vô cùng nổi tiếng, bao nhiêu người theo đuổi. Phụ nữ trong giới giải trí là mặt hàng gì cô rất rõ ràng, cho nên cô chưa bao giờ để bọn họ vào mắt, nhưng Hà An Nhiên không giống vậy. Bảy năm, dường như cô ta không thay đổi gì lớn, vẫn là gương mặt đó, đối với mọi người đều không nóng không lạnh, nếu không muốn nói là không hề có thay đổi gì, chắc đây gọi là khí chất đi. Thanh nhã. Đây là từ ngữ chính xác nhất mà Hà Tụng Nghị có thể nghĩ đến để hình dung cô ta. Tựa như một gốc cây hoa lan, thanh tịnh thanh nhã. "Hà An Nhiên, em gái An Nhiên..." Đôi môi của cô khẽ mở, không tiếng động nói. ... Tống Trân đưa Hà An Nhiên an toàn về đến nhà xong liền rời đi, một câu cũng không nói với cô. Hà An Nhiên ngẫm nghĩ, có lẽ là Tống Trân còn chưa phản ứng kịp. Kết quả chứng minh sự thật đúng là như thế. Chờ cô lên phòng tắm xong, lúc đang lau khô tóc chuẩn bị lên giường ngủ thì điện thoại của Tống Trân mới đến. Cô chui vào trong chăn nghe điện thoại, vừa bắt máy thì câu đầu tiên nghe thấy là: "Mình cảm thấy có khả năng mình quen một Hà An Nhiên giả." Hà An Nhiên dở khóc dở cười. Cái gì gọi là một Hà An Nhiên giả? "Có chuyện gì cứ nói thẳng." Đầu kia điện thoại truyền tiếng sột soạt, Hà An Nhiên đoán có thể là Tống Trân đang trở mình. "Cậu có quan hệ gì với mấy người Chu ảnh đế vậy?" Quan hệ gì? Nói thật, ngay cả chính cô cũng không biết là quan hệ gì. Anh em? Bạn bè? Một đôi? Rất hiển nhiên, cả ba đều không phải. Đôi môi cô giật giật: "Không có quan hệ gì cả." "Ha ha, cậu hù ai đấy, không có quan hệ gì mà Tề Nghiễm Ninh và Hà Tụng Nghị sẽ gọi cậu là em gái An Nhiên, gọi thân thiết vậy à? Không có quan hệ gì mà Chu Duyên Xuyên sẽ rót nước cho cậu? Cậu cho là mình ngốc à?" Hà An Nhiên không đáp lại, cô tìm một tư thế ngủ thật thoải mái. "Hù cậu làm gì, thật sự không có quan hệ gì cả. Nếu cậu nhất định phải bắt mình khai ra có quan hệ gì, vậy thì chỉ có thể nói lúc nhỏ mình ở nhờ tại nhà của Chu Duyên Xuyên. Mà lúc đó Chu Duyên Xuyên, Tề Nghiễm Ninh, Hà Tụng Nghị, ba người họ là bạn bè." Tống Trân đã bị những lời này của Hà An Nhiên làm cho khiếp sợ không nói ra lời. Khi còn nhỏ? Ở nhờ? Thì ra khi còn nhỏ Hà An Nhiên đã quen Chu Duyên Xuyên. Duyên phận này đúng là không còn gì để nói, hai ảnh đế một ảnh hậu, không phải ai muốn quen là có thể quen. "Hà An Nhiên, cậu đúng là thần kỳ, cậu như vậy mà không lăn lộn trong giới giải trí thật đáng tiếc." Hà An Nhiên liếc mắt. Thần kỳ, cô không gánh nổi hai chữ này. Lăn lộn trong giới giải trí, cô càng không có tâm tư đó. "Sao mình cảm thấy Chu Duyên Xuyên đối với cậu không giống bình thường nhỉ?" "Không giống bình thường?" Tống Trân: "Ừ, mình thấy ánh mắt anh ấy nhìn cậu không giống như nhìn người khác, rất chuyên chú, rồi lại quyến rũ muốn chết." Lời Tống Trân nói như một một viên đá nhỏ, nhẹ nhàng rơi vào ao nước phẳng lặng trong lòng cô, tạo nên những vòng gợn sóng. ... Buổi chiều, tới giờ tan tầm, mọi người thu dọn đồ đạc, chào hỏi nhau xong liền về nhà. Hà An Nhiên không vội vàng, bởi vì bản phác thảo của cô chưa hoàn thành. Phòng làm việc to như vậy giờ chỉ còn lại một mình Hà An Nhiên. Cô ngồi ngay ngắn, ánh đèn nhàn nhạt chiếu trên đỉnh đầu, hắt vào tờ giấy phác họa màu trắng mỏng manh. Xung quanh rất yên ắng, chỉ có tiếng bút vẽ cọ trên giấy phát ra từng tiếng "sàn sạt", cùng với tiếng hít thở của cô. Thời gian cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua. Trong bầu không khí yên ắng này, điện thoại lại không thích hợp mà rung lên. Hà An Nhiên đang vẽ đến nhập thần, cho nên điện thoại rung cũng không để ý đến. Điện thoại lại rung thêm vài giây, cuối cùng cũng dừng lại, nhưng không đến vài giây lại bắt đầu rung, lần này so với lần trước còn lâu hơn, thậm chí có cảm giác như muốn cùng cô liều mạng. Hà An Nhiên không thể không ngừng bút vẽ trong tay, nhìn điện thoại đang rung lên liên tục, khi thấy rõ cái tên trên màn hình điện thoại, bút vẽ trên tay cô "cộp" một cái rơi xuống sàn nhà. Trên màn hình điện thoại hiển thị Chu Duyên Xuyên. Ngón tay cô run rẩy lướt qua phía nghe máy. "Alo?" "Ở đâu đó?" Đầu kia truyền đến giọng nói dịu dàng dễ nghe của Chu Duyên Xuyên. "Ở phòng làm việc." "Ừ, ở đó chờ anh, anh đến đón em." Anh... muốn đến đón cô? Hà An Nhiên không phản ứng kịp. "Khoảng mười lăm phút nữa là đến, nghe không?" "Vâng, nghe rồi." Sau khi cúp điện thoại, Hà An Nhiên nhặt bút vẽ lên cho vào hộp rồi bỏ bản vẽ phác thảo vào ngăn kéo. Thu dọn xong, cô tắt đèn phòng làm việc rồi mới xuống tầng. Vừa xuống tầng liền đụng phải bác bảo vệ. "Cô Hà, vừa tan tầm à?" Bác bảo vệ nhiệt tình chào hỏi với cô. "Vâng, dạ đúng ạ." Hà An Nhiên ngồi trên sô pha trong đại sảnh, vừa xem điện thoại vừa chờ Chu Duyên Xuyên. Cô đang lướt Weibo. Weibo của cô đã lâu không đổi mới, chỉ có lúc nào rảnh rỗi cô mới đăng một ít tranh minh họa của mình lên, bởi vì phong cách tươi đẹp ấm áp nên cũng tích cóp được một ít fan, đến bây giờ đã có khoảng ba trăm nghìn. Người cô theo dõi không nhiều lắm, chỉ có vài đại thần nổi tiếng trong giới, những nhân viên của phòng làm việc nhà mình, ngoài ra còn có một theo dõi bí mật [3] [3] Theo dõi bí mật: là một chức năng của Sina Weibo, khi nhấn theo dõi một người nào đó thì người đó sẽ không nhận được thông báo. Click mở người theo dõi bí mật, danh sách chỉ có một cái tên - Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên Xuyên. Người cô theo dõi bí mật là Chu Duyên Xuyên, cô bấm vào hình đại diện của anh, hình đại diện là một hình vẽ tay đơn giản. Một thiếu niên đang không tình nguyện ôm một chú chó lông vàng. Thiếu niên kia chính là Chu Duyên Xuyên, chú chó lông vàng là Yoyo nhà cô. Đây là bức vẽ cô vẽ cho anh vào bảy năm trước, sau đó cho anh làm hình đại diện trên Weibo. Chỉ là cô không ngờ, hình đại diện này anh dùng một lần là tận bảy năm. Weibo của anh ngày thường không có đổi mới gì, ngoại trừ tuyên truyền thì dường như không có gì liên quan đến cuộc sống riêng của anh, chỉ có thi thoảng đăng một ít ảnh ở đoàn làm phim. Chu Duyên Xuyên nói chờ mười lăm phút. Quả nhiên không đến mười lăm phút sau, anh đã gửi cho cô một tin nhắn, nói mình đến rồi. Vì thế cô nhanh chóng đứng lên, chào tạm biệt bác bảo vệ rồi ra cửa. Đi được một đoạn không xa tòa nhà, có một chiếc Touareg [4] màu đen dừng lại bên cạnh cô. [4] Touareg: Một dòng xe SUV ra đời vào năm 2002 thuộc hãng Volkswagen –hãng sản xuất xe hơi tại Đức, là một trong những công ty sản xuất xe hơi lớn nhất thế giới. Cửa kính xe hạ xuống, Chu Duyên Xuyên nói với cô: "Lên xe đi." Cô thấy Chu Duyên Xuyên mang khẩu trang thì cũng không dám chần chờ, mở cửa xe nhanh chóng chui vào, kéo cửa kính xe lên. Chuyện này nếu bị paparazzi chụp được thì không phải là chuyện đùa. Đến lúc đó không chừng cô sẽ bị fan của Chu Duyên Xuyên, mỗi người một ngụm nước miếng làm cho chết đuối. Sau khi Hà An Nhiên lên xe, Chu Duyên Xuyên mới cởi khẩu trang trên mặt xuống, anh thấy cô ngồi thẳng lưng trên ghế phụ lái, đôi tay đặt trên đầu gối theo thói quen, nắm chặt lại với nhau. "Thắt dây an toàn đi." "À." Cô phản ứng lại, nhanh chóng duỗi tay thắt dây an toàn. Tấm lưng đang thẳng tắp lập tức rũ xuống, trông buồn cười nói không nên lời. Chu Duyên Xuyên không nhịn được mà cong khóe môi. "Ăn cơm chưa?" "Vẫn chưa kịp ăn." "Vừa hay anh cũng chưa ăn, chúng ta đến nhà em ăn đi, em nấu cơm." Hà An Nhiên khó tin nhìn Chu Duyên Xuyên, sao người này đến nhà cô ăn nhờ lại có thể nói với thái độ đương nhiên như vậy? "Nhìn anh làm gì?" Gương mặt Chu Duyên Xuyên tràn đầy ý cười nhìn cô. Khí thế của Hà An Nhiên lập tức biến mất không còn một mảnh, trước kia người này rõ ràng không phải như thế. Không phải đối với ai cũng lạnh nhạt, trên mặt đều không có một chút biểu tình sao? Cô cúi đầu, không có cốt khí "vâng" một tiếng, "Không có gì." Bởi vì không ngẩng đầu, cho nên cô không thấy khóe miệng Chu Duyên Xuyên cong lên vì thực hiện được ý đồ. _______________ [2] Chia sẻ với mọi người một trong những quảng cáo đỉnh nhất mọi thời đại của Pepsi, kết hợp với Cindy Crawford - người mẫu hàng đầu những năm 90. https://www.youtube.com/watch?v=B02DGmkqDDU [4] Xe Touareg
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]