Chương trước
Chương sau
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Nghe nói giờ anh Chu đã tiếp nhận công ty nhà anh ấy?” Tống Trân bắt chéo chân ngồi trên sô pha, trong tay còn cầm một ly nước trái cây.
Hà An Nhiên ngồi trên thảm bên cạnh sô pha, đang chải lông cho Yoyo.
“Ừ, cũng xem như là vậy, gần đây thân thể chú Chu không tốt, chuyện trong công ty không thể không có ai xử lý.”
“Cậu không biết đâu, giờ anh Chu không chỉ nổi bật trong giới giải trí mà trong thương trường cũng thể hiện được bản lĩnh của mình, không ít người đang nghị luận anh Chu muốn rời khỏi giới giải trí đấy.”
Bàn tay đang chải lông của Hà An Nhiên dừng một chút.
“Cậu nói xem, mình xem tình hình này, cảm thấy đúng là có khả năng.”
“Mình cũng không rõ anh ấy nghĩ thế nào lắm, nhưng mà cho dù anh ấy lựa chọn như thế nào, mình cũng sẽ tôn trọng anh ấy.”
“Nhưng mà trái lại mình càng cảm thấy thương trường thích hợp với anh Chu hơn. Giới giải trí là một cái chảo nhuộm lớn, người tiếp xúc tâm tư hoàn toàn không đơn thuần, không nói người khác, thật ra mình cảm thấy mình cũng không phải là người tốt gì.”
Hà An Nhiên mỉm cười, cô liếc cô ấy một cái: “Cho dù cậu không lăn lộn trong giới giải trí thì cậu cũng đâu phải là người tốt gì, không phải sao?”
Tống Trân dùng mũi chân đá vào lưng Hà An Nhiên: “Không phải lúc đi học người ta là một cô gái ngoan ngoãn sao?”
Hà An Nhiên không so đo với cô ấy: “Nếu cậu là gái ngoan, vậy trên đời này thật sự không ai dám tự nhận là gái hư.”
Tống Trân trợn trắng mắt, muốn nói đến gái ngoan, người đó hẳn là Hà An Nhiên mới đúng.
Thật ra Hà An Nhiên cũng không được xem là gái ngoan, chỉ là khinh thường không muốn làm mà thôi, cho nên người ta sẽ có ảo giác cô là một cô gái rất ngoan ngoãn.
“Đúng rồi, gần đây mình phát hiện Bùi Nhạc có hơi kì lạ.” Tống Trân ngồi dậy khỏi sô pha.
“Cô ta thì có thể có gì lạ?”
“Mình và cô ta chạm mặt ở công ty rất nhiều lần, vậy mà cô ta lại không gây chuyện với mình, thậm chí ánh mắt nhìn mình cũng thay đổi, cảm giác đó giống như là đang nhìn một người xa lạ, đúng là bất ngờ.” Tống Trân cau mày, dường như là đang nỗ lực hồi tưởng vẻ mặt của Bùi Nhạc lúc đó.
“Mình thấy cậu nghiện gây chuyện với cô ta thì có, đây không phải là điều cậu hy vọng sao?”
“Không phải mà, tuy nói như vậy nhưng cậu không cảm thấy sự thay đổi này là lạ sao, một người đang tốt, sao lại lập tức thay đổi thế được?”
Hà An Nhiên buông lược trong tay, vỗ lưng Yoyo.
“Thật sự lạ vậy à?”
“Thật sự, nếu không mình cũng lười nói với cậu, dù sao thì thay đổi nhưng vẫn là một người, lúc nhìn thấy cô ta, mình sẽ cảm thấy áp lực, không thoải mái.” Tống Trân uống một ngụm nước trái cây.
Hà An Nhiên xoay người đối mặt với Tống Trân: “Thật ra, nếu mình nói cô ta và Từ Diễm ở bên nhau, cậu tin không?”
“Khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ…” Tống Trân sặc nước trái cây, chảy hết xuống áo.
Hà An Nhiên ghét bỏ nhìn cô ấy, rút một tờ khăn giấy trên bàn trà đưa cho Tống Trân.
Tống Trân lau nước trái cây trên áo, không thể tưởng tượng được mà hỏi: “Cậu nói đùa à?”
“Không, mình tận mắt nhìn thấy.”
“The f*ck, đúng là không thể tin được, Bùi Nhạc dây dưa với Từ Diễm lâu như vậy, cuối cùng vẫn làm cục đá Từ Diễm kia nóng lên?” Trong đầu Tống Trân chấn động, cô ấy vẫn không thể tin được, bởi vì cô ấy luôn cảm thấy người Từ Diễm thích là An Nhiên mới đúng, bây giờ cục diện này khiến cô ấy cảm thấy không thể nào tin nổi.
“Ừ, không phải lần trước Từ Diễm bị bệnh phải nằm viện sao, mình đến bệnh viện thăm anh ấy, tận mắt nhìn thấy Từ Diễm gọt táo cho cô ta.”
“Gọt táo?” Tống Trân giật mình. Từ Diễm không phải người sẽ tùy tiện gọt táo cho người ta.
“Đây tuyệt đối là tin tức bùng nổ mạnh nha, nhưng mà… Không đúng… Nếu cô ta và Từ Diễm thật sự ở bên nhau, cô ta không thể nào lại có biểu tình này được, cẩn thận nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thích hợp.”
Hà An Nhiên phỏng đoán: “Có lẽ là hai người họ cãi nhau?”

“Có lý đấy, nhưng mà đây là chuyện của hai người họ, chúng ta không quản được. Hai người họ muốn làm gì thì làm thôi.”
Hà An Nhiên nhìn đồng hồ quả lắc rồi đứng dậy khỏi thảm: “Giữa trưa ở lại đây ăn cơm?”
Tống Trân nháy mắt quyến rũ với cô: “No no no, mình muốn đi tìm tình yêu của mình để cùng đi ăn cơm trưa tình yêu.”
Hà An Nhiên nổi cả da gà, cô không khỏi xoa cánh tay: “Cậu đùa đủ rồi đó.”
Từ khi Tống Trân và Tề Nghiễm Ninh ở bên nhau, lúc nào cũng ở trước mặt cô khoe ân ái, cô nghe đến chán luôn rồi.
“Sao chứ, cậu ghen tị à?”
“Ghen tị với cậu làm gì, làm như mình không có bạn trai vậy.”
Tống Trân cười đen tối, vừa lúc điện thoại của cô ấy vang lên, là Tề Nghiễm Ninh gọi đến, chắc là giờ anh đã kết thúc công việc.
Cô ấy quơ quơ điện thoại với cô, mỉm cười sáng lạn.
“Cậu bớt bớt đi, nghe điện thoại kìa.”
Nói chuyện điện thoại xong, Tống Trân cảm thấy mỹ mãn, cầm lấy túi xách bị ném trên sô pha: “Đi hẹn hò đây.”
“Anh ấy và cậu rêu rao như vậy, không lo lắng à?”
“Bọn mình có rêu rao đâu, chỉ có rêu rao trước mặt các cậu mà thôi, ngoại trừ các cậu, mình cũng đâu còn ai để khoe.”
Nói đến chuyện này, hai người đều có cùng cảnh ngộ.
“Được rồi, cậu mau đi đi, chắc anh ấy đã chờ lâu rồi, vừa hay cậu đi, mình có thể thiết kế thêm bản thảo.” Hà An Nhiên xua tay với cô ấy.
“Vậy mình đi đây.”
“Ừ.”
Sau khi Tống Trân rời đi rồi, Hà An Nhiên dọn dẹp nhà cửa, tùy tiện tìm chút đồ lót bụng, sau đó ngồi vào bàn, bắt đầu một buổi chiều sáng tác.
. . .
“Chu tổng, vừa rồi dưới lầu gọi điện thoại đến, nói là có người phụ nữ tự xưng là tổng giám đốc của Đường thị muốn gặp anh.” Người thư kí đi vào thông báo.
Khóe môi Chu Duyên Xuyên nhếch lên một độ cong nhỏ, anh biết bà ta sẽ đến, nhưng thật sự không đoán được bà ta sẽ đến sớm như vậy.
“Để bà ta lên đi.”
“Vâng.” Thư kí lui ra ngoài.
Chu Duyên Xuyên ngả lưng, đôi tay giao nhau, chờ Đường Giai.
Không đến vài phút, bên ngoài đã truyền đến tiếng giày cao gót “Cộp cộp cộp cộp”, càng ngày càng gần.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Đường Giai với gương mặt phẫn nộ đi vào.
“Hôm nay ngọn gió nào đưa Đường tổng đến đây vậy?” Anh mỉm cười, thong dong hỏi.
Đường Giai nổi giận đùng đùng đi đến trước bàn làm việc của anh: “Chu Duyên Xuyên, cậu cố ý!”
Chu Duyên Xuyên nhìn bà ta, xem ra giờ bà ta chắc chắn giận đến điên rồi, nhưng mà cũng đúng, một miếng thịt mỡ vốn đã đến miệng nay lại không cánh mà bay, cho dù là một người khác thì chắc hẳn cũng không thể bình tĩnh được? Huống gì đây còn là ngọn rơm cứu mạng.
“Cố ý? Tôi không hiểu ý của Đường tổng lắm, cố ý cái gì?” Giọng anh bình thản.
“Người quang minh chính đại không nói lòng vòng, ai cũng biết miếng đất ở biệt thự Hương Sơn Đường thị chúng tôi chắc chắn phải dành được, cậu chen ngang nửa đường như vậy, có phải là không đạo nghĩa hay không?”
“Thương giới có quy củ như vậy từ khi nào, tất cả mọi người ở trong cái giới này, người nào có năng lực thì người đó sẽ làm được, đây là một thế giới công bằng. Hơn nữa miếng đất ở biệt thự Hương Sơn Chu thị chúng tôi cũng muốn, tôi có tiền, có năng lực cạnh tranh trong tay, chẳng lẽ bởi vì cái gọi là chắc chắn phải dành được mà phải chắp tay nhường cho bà?” Chu Duyên Xuyên ngồi thẳng người dậy, cánh tay đặt trên bàn làm việc, đôi tay giao nhau.
“Nhưng lúc trước rõ ràng các người không hề có hứng thú với miếng đất kia!”
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi phát hiện được giá trị hữu ích của miếng đất kia, tôi muốn đi đấu thầu, chẳng lẽ không được à?”
“Cậu biết cậu làm vậy là có nghĩa gì không?” Đường Giai cười lạnh.
Chu Duyên Xuyên nhướng mày, sao anh không biết được. Anh phách lối đoạt miếng đất kia từ tay Đường thị thì đã tương đương với việc tuyên chiến với Đường thị.
“Đương nhiên.”
“Cậu xác định là muốn đối đầu với Đường thị chúng tôi?”
Đối đầu?
Nếu là trước kia, Đường thị còn không đáng để nịnh bợ Chu thị, vậy mà bây giờ lại dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với anh, thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh [1].
[1] Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh: Đại ý của câu này là nói về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi lỡ sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh bỉ, ăn hiếp.
“Lời này của Đường tổng cũng hơi kiêu ngạo rồi, không sợ đến cuối cùng bị vả mặt sao?”
“Chu Duyên Xuyên, cậu đừng có khinh người quá đáng!”
“Muốn nói đến khinh người quá đáng, sao tôi có thể so với bà được. Đúng rồi, Đường tổng, không phải lần trước tôi cho bà hai lựa chọn mà bà không chọn sao, nếu cả hai bà đều không muốn, tôi đây cũng chỉ có thể giúp bà nghĩ ra một phương pháp giải quyết tốt hơn thôi. Chẳng lẽ bà thật sự cho rằng chuyện đó cứ như vậy mà đi qua sao, biệt thự Hương Sơn kia, cứ xem như là quà hối lỗi của bà đi.”
Đường Giai thiếu chút nữa là nghiến chặt răng, ban đầu Chu Lễ Kiến không hề có ý cạnh tranh miếng đất ở biệt thự Hương Sơn. Lúc người của Chu thị xuất hiện ở nơi đấu thầu, bà cũng đã dự cảm được là Chu Duyên Xuyên cố ý, cậu ta đang trả thù bà.
“Chu Duyên Xuyên, cậu đừng bức ép tôi, nếu cậu bức ép tôi nóng nảy thì chuyện gì tôi cũng có thể làm được, cùng lắm thì xé rách mặt, tôi muốn xem xem, cô ta có thể chịu đựng được không."
Đối mặt với sự uy hiếp của Đường Giai đang tức tối, Chu Duyên Xuyên mỉm cười, chỉ là trong mắt lại như có băng lạnh ngàn ngàn năm, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.
“Cô ấy có thể chịu đựng được hay không, chuyện này không cần bà quản, nhưng nếu bà dám thực hiện những lời tàn nhẫn này, tôi dám cam đoan, hậu quả kia bà cũng không thể chịu đựng được đâu.”
Bàn tay Đường Giai đột nhiên nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, thế nhưng giờ phút này lại không hề cảm thấy đau đớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.