Edit:
Beta: An Nhiên
Mấy ngày sau, Triệu Lý vẫn luôn đề cao chân lý cốt lõi của cuộc sống nằm ở việc vận động, nếu không xuống lầu đi bộ thì cũng chạy bộ. Từng ngày lại từng ngày trôi qua, cứ như vậy mà hết một tuần, mẹ Triệu vô cùng vui mừng vì cậu ấy đã vượt qua bóng ma thất tình, ít nhất cũng trông như thế này nênn bà bèn trả bé mèo đã đón đi lại cho cậu ấy.
“Thố Thố, nhớ con quá đi à.” Triệu Lý vùi mặt vào chiếc bụng mềm mại của con mèo, vẻ mặt say mê không ngừng cọ tới cọ lui, biểu cảm hơi mất mát.
“Ba xin lỗi con. Cũng may là bà nội đón con đi, chứ không con mà theo ba lại phải chịu cảnh đói bụng mất, con tha thứ cho ba được không nào?”
“Meo.”
“Cục cưng ngoan quá đi.”
Mẹ Triệu thật sự không thể nhìn nổi nữa, tức tốc rời khỏi hiện trường, bà không cách nào chấp nhận được con của mình là một đứa bi3n thái!
Lúc mang mèo con đi tiêm phòng, Triệu Lý theo thói quen đi đến phòng khám thú y mình thường đi.
“Bác sĩ Nguyên!”
“Tiểu Triệu đến rồi sao, đến tiêm vắc xin phòng bệnh phải không?”
“Vâng ạ.”
“Nguyên Nguyên, con đi lấy giúp mẹ cái hộp để trên bàn đi.”
“Vâng.”
Lúc cậu trai ấy mang cái hộp đến, nhìn thấy Triệu Lý thì sửng sốt: “Anh Triệu?”
“Thang Nguyên?”
Bác sĩ Nguyên nhìn hai người với vẻ mặt tò mò: “Hai đứa quen nhau hả?”
Nhìn thấy ánh mắt Triệu Lý dán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-la-mot-tai-hoa/3513982/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.