“Ọe”
“Cậu cố nhịn một chút, đừng có nôn ở chỗ này!” Văn Thu cảm thấy có chút vất vả, chân cũng bất giác run lên một chút.
Vừa mới dứt lời, Tống Mãn Đường liền phun hết lên bộ vest xa xỉ của hắn. Văn Thu trong lòng thấy đáng tiếc, chậc lưỡi:
“Thảm quá.”
Văn Thu trừng mắt nhìn cái người đang ngủ say như chết trên giường, lòng sầu não. Vóc dáng của Tống Mãn Đường quá lớn mà sofa nhà anh thì lại quá nhỏ, chỉ có thể cho hắn mượn giường nhà anh nằm tạm. Nhưng mà cái con người với chiều cao gần 1m9 này nằm lên lại khiến cái giường trông nhỏ bé đến đáng thương.
Ngủ đến nửa đêm, tiếng động trong phòng ngủ truyền đến khiến Văn Thu bị đánh thức.
Văn Thu ôm cánh tay dựa vào khung cửa, nhìn cái người đang lăn lộn qua lại trên giường.
“Cậu làm sao vậy? Cứ lăn lộn mãi.”
“Muốn uống nước…” Tống Mãn Đường còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng trả lời.
“Được… Để tôi đi rót cho cậu.”
“……Cảm ơn anh.”
Văn Thu cho hắn uống thuốc giải rượu xong, cơn say đã tan đi không ít. Anh đỡ hắn ngồi dậy, đầu dựa vào gối, đưa ly nước đến tay hắn: “Độ ấm vừa phải chứ?”
“Ừm.”
Đợi Tống Mãn Đường uống xong, Văn Thu đặt ly nước sang một bên. Nhìn khuôn mặt treo một biểu cảm vô tội của Tống Mãn Đường, anh đột nhiên muốn trêu đùa hắn một chút.
“Cậu có biết vì sao lại ở chỗ này không?”
“Uống nhiều quá rồi.”
“Không tồi, xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-la-mot-tai-hoa/2829384/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.