“Mặc kệ là khi nào ở đâu, anh cũng sẽ bên cạnh em.”
Đây là câu nói Hứa Bác Diễn thì thầm bên tai cô trước khi Triều Vũ chìm vào giấc ngủ sâu. Cô không còn sức để đáp lại anh nữa, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, nếu như giờ phút này tỉnh táo cô cũng sẽ nói với anh, cô cũng thế.
Không rời không xa.
Cả đêm hôm ấy, cô nằm trong lòng anh, ngủ một giấc thật say.
Đã lâu rồi cô chưa được ngủ một giấc bình yên đến thế, ngày hôm sau tỉnh lại, Triều Vũ vẫn nhắm hai mắt, sờ sang chỗ bên cạnh, anh đã không còn ở đây nữa.
Cô mỉm cười, nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi. Cô đứng dậy đi ra phòng khách, phát hiện có người đang trong phòng bếp.
Triều Vũ bình thản đứng đó ngắm anh bận bịu trong bếp. Cô ngửi thấy mùi thơm dịu của loại bánh cầm tay [1], là mùi mà cô nhớ nhất khi xa quê.
[1] Bánh cầm tay – 手抓饼
maxresdefault
Cô kéo cánh cửa thủy tinh ra, “Thơm quá.”
Hứa Bác Diễn quay đầu nhìn cô một cái, “Dậy rồi à? Em mau vào rửa mặt đi, chút nữa là có cơm ăn rồi.”
Triều Vũ dang hai tay ôm lấy anh từ phía sau, “Thơm quá.”
Hứa Bác Diễn cười nói: “Không phải tối qua em nói muốn ăn sao? Cháo và bánh cầm tay, ầy, anh vừa xuống siêu thị dưới nhà mua ít rau quả, em muốn ăn món gì đây?”
Triều Vũ liếc một cái, có xà lách, khoai tây, cà chua… Tầm mười loại rau củ quả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339342/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.