Triều Vũ mua hai chai nước khoáng tai máy bán nước tự động ngoài hành lang, chờ đến lúc cô quay lại, Trình Hiểu Hi vẫn buồn bã như cũ. Haiz, cứ như cả thế giới đang nợ cô ta vậy.
“Này ——” cô đưa chai nước cho cô nàng.
Trình Hiểu Hi ngẩn ngơ nhận nước, rồi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt oan ức không cam lòng.
Triều Vũ bỗng muốn cười, cô cũng không bận tâm lắm, tu ùng ục ùng ục mấy ngụm nước. Buổi sáng anh mua bánh bao nhân thịt bò, cô ăn một hơi hết tám cái, nên lúc này đang khát nước vô cùng. Nghĩ đến gương mặt tươi cười của anh ngồi ngắm cô ăn, trong lòng Triều Vũ lại dịu dàng hơn hẳn.
Trình Hiểu Hi bóp mạnh chai nước trên tay, “Cậu và anh ấy chuẩn bị bao giờ sẽ kết hôn?”
“Chắc phải sang năm, năm nay không kịp nữa.” Cô nhẹ nhàng nói.
Trình Hiểu Hi cong môi nhẹ cười, đó là một nụ cười buồn.”Năm nay lúc biết anh ấy về, tôi vui đến mức mất ngủ.”
Triều Vũ biết cô đang có tâm sự muốn nói, nên chỉ im lặng lắng nghe.
“Từ lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi đã coi anh ấy là người trong lòng. Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn hay nhớ tới anh ấy, dõi theo anh ấy, chưa từng quên.” Trình Hiểu Hi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, “Tôi chưa từng kể cho ai nghe bí mật ấy. Hồi học đại học lúc nào tôi cũng đợi, ở trường có nam sinh theo đuổi, người nào người nấy đều bị tôi từ chối, thậm chí có người còn hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339327/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.