Sắc trời dần tối muộn, từng chiếc đèn đường theo nhau bật sáng.
Hứa Bác Diễn kiên quyết đưa cô tới bệnh viện chụp X quang, sau khi chắc chắn chân cô không sao cả, sắc mặt anh mới dịu đi đôi chút.
Quan hệ giữa Triều Vũ và Hiểu Hi không tốt đến mức cùng nhau đi dạo phố mua bánh, nên anh tin lần này là chuyện bất ngờ. Còn về phần Hiểu Hi anh sẽ nói chuyện rõ ràng với cô nàng, tránh để những phiền phức không đáng sau này.
Triều Vũ thấy anh không nói lời nào, liền nhỏ giọng thủ thỉ: “Này, anh đừng giận em nữa!”
Hứa Bác Diễn tỉnh bơ nhìn cô.”Đi thôi.”
“Khám bác sĩ xong là không ôm công chúa nữa à?” Cô lẩm bẩm.
Hứa Bác Diễn quay đầu: “Chẳng phải em nói em không sao à?”
Triều Vũ: “…” Cô đành phải nhảy lò cò cả đoạn đường. Trên đường đi đều có người quay ra nhìn cô.
Hứa Bác Diễn dừng chân, từ từ phản ứng lại cô, anh vươn tay, trầm giọng nói : “Qua đây.”
Triều Vũ xị mặt đứng đấy không chịu đi.
Anh thầm thở dài trong lòng, đi tới, đỡ cánh tay cô.”Tuần này em đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày nhé.”
“Biết rồi.” Cũng may chỉ còn hai ngày nữa là tới cuối tuần.
“Muốn bế không?” anh hỏi.
“Đỡ em đi, em cũng đâu phải trẻ con.”
“Anh thì thấy thỉnh thoảng em còn chẳng bằng một đứa trẻ.” Biết cô xấu hổ, anh đi mượn một chiếc xe lăn cho cô.
Hai người rời khỏi bệnh viện về nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339298/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.