Điện thoại dán trên má, vành tai cứ nóng rực cả lên.
Nhớ anh. Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, thế nhưng vừa thốt ra khỏi miệng lại là câu nói này.
Trái tim cứ đập thình thịch, hồi hộp và có cả chờ mong.
Khóe miệng Hứa Bác Diễn khẽ nhếch lên.
Triều Vũ cắn môi dè dặt hỏi: “Anh có đang nghe không?”
Anh mơ màng đáp lại: “Lòng tôi đang nghe.”
Triều Vũ bối rối, trong khoảnh khắc ngắn ngủi não như ngừng hoạt động. Lỗ tai cứ lùng bùng cả lên, dường như cô chẳng nghe thấy anh nói gì cả.”Anh vừa nói gì vậy?”
Hứa Bác Diễn ngước mắt nhìn ánh đèn phía xa, anh chậm chạp mở miệng: “Em nghe đi ——” anh giơ chiếc di động lên cao.
Triều Vũ nín thở lắng nghe.
Một giây, hai giây, ba giây…
Hứa Bác Diễn rút điện thoại về.
Triều Vũ: “Nghe gì cơ?”
Hứa Bác Diễn bật cười một cái: “Là tiếng mưa rơi đó.”
Tiếng mưa rơi, còn cả tiếng của em nữa.
Triều Vũ hất mặt lên: “Hứa đội, có phải ứ khi nào trời mưa là anh sẽ nhớ đến em không ?.” Giọng cô nàng thật kiêu ngạo, nếu như giờ này cô đang đứng trước mặt anh thì nhất định anh sẽ cho cô một trận.
“Triều Vũ ——” Anh vừa dứt lời, thì đầu bên kia đã tắt ngóm, cuộc gọi tự động kết thúc.
Triều Vũ gọi lại nhưng không kết nối được, cô đoán là vì hôm nay anh bận rộn nên di động đã hết pin rồi.
Được rồi, chờ anh về rồi nói tiếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339261/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.