Hai tiếng sau, Triều Vũ mới truyền nước xong.
Y tá rút tiêm ra cho cô, rồi để cô giữ chặt miếng bông cầm máu. Cô vẫn nghĩ mình là gián nhỏ đập chẳng chết, nhưng không ngờ ốm cái là lại yếu thế này. Để anh cõng cô đi dưới trời mưa suốt bốn mươi phút, thật ra cô rất đau lòng.
Hứa Bác Diễn nhìn cô một cái, thấy mặt cô xanh xao, tinh thần mệt mỏi .
Triều Vũ ngáp một cái, vừa mệt vừa buồn ngủ. Cô nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng rồi. Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Bác Diễn: “Anh có định về không?”
Hứa Bác Diễn ngẩng đầu quan sát bầu trời đêm: “Đi thôi.”
Bên ngoài trời vẫn đang mưa tí tách tí tách .
Cô nói: “Đêm thế này chắc không có xe đâu.”
Anh mím môi: “Ừm.”
Triều Vũ lắc lắc hai chân: “Nếu không chúng ta đừng về nữa, ngay bên cạnh có nhà nghỉ, chúng ta thuê phòng đi.”
Thuê phòng…
Ánh mắt Hứa Bác Diễn đờ ra, anh quay sang nhìn cô, có vẻ đang cân nhắc lời cô: “Em muốn thuê phòng thật à?”
Triều Vũ cắn lưỡi: “Ý của em là, chúng ta nghỉ ngơi ở nhà nghỉ bên cạnh. Sáng mai rồi về.” Cô nhìn hai chân anh, “Giày của anh cũng ướt sũng rồi.”
Hai người sang nhà nghỉ bên cạnh, đó là một nhà nghỉ bình thường, do người dân tự xây rồi cải tạo thành nhà nghỉ.
Ông chủ đang ngủ gật trước quầy lễ tân, trong đại sảnh chỉ có âm thanh phát ra từ chiếc TV đang chiếu bộ phim truyền hình nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339258/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.