Cái con người Tịch Triết này từ trước đến giờ vẫn đáng ghét như vậy. Triều Vũ vô cùng ngứa răng muốn chửi thề, nhưng chỉ có thể nhịn.
Tịch Triết quay sang cười cười với cô: "Cậu đã đến đây rồi thì hôm nay đừng hòng chạy được."
Triều Vũ: "Này bạn học Tịch, cậu đang có hứng thú trở thành bà mối đấy à?"
Khuôn mặt Tịch Triết ngẩn ra giây lát, nhưng ngay lập tức khôi phục lại biểu tình: "Chỉ là tôi có lòng tốt quan tâm đến bạn cùng lớp thôi mà."
Triều Vũ im lặng một khắc, hỏi: "Hứa Bác Diễn thực sự là anh của cậu?"
Tịch Triết nhướng mày nhìn cô: "Hàng thật giá thật."
Triều Vũ: "Hai người thật giống nhau."
Tịch Triết cười cười: "Thế đúng rồi! Chúng tôi là anh em họ mà, kiểu gì chả có vài nét tương tự."
"Tôi nói là tính nết của mấy người."
Tầm mắt Tịch Triết hơi dời đi hướng khác: "Đến đến đến, chia bài đi."
Sau đó Tịch Triết Triều Vũ, Hứa Bác Diễn, còn có lớp trưởng lập thành một bàn, bốn người đấu địa chủ, ai thua trận nào đều bị phạt trận đấy.
Triều Vũ bốc bài xong, phát hiện trong tay cầm một cặp hoàng bài, ánh mắt liền lóe lên một cái.
Hứa Bác Diễn đánh trước, xuất ra một con bài lẻ, quay lại một vòng, Triều Vũ liền chạy một con bài nhỏ.
Hứa Bác Diễn: "Tam mang một đối."
Tịch Triết nhận bài, Triều Vũ không có con nào đánh trả.
Sau vài vòng, Hứa Bác Diễn thành công về nhất, ba người còn lại tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339215/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.