Cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi rã rời, Triều Vũ lê lết về đến nhà, uể oải gọi: "Mẹ, con về rồi."
Mẹ Triều từ trong nhà bếp đi ra: "Mẹ vừa mới gói bánh chẻo xong, con đợi một chút."
"Con không đói."
Mẹ Triều nhìn khuôn mặt con gái có điểm không đúng, cho nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đi ra vuốt vuốt tóc cô: "Mệt hả con?"
Triều Vũ ôm gối ngồi trên ghế, toàn thân lạnh ngắt.
Mẹ cô thấy vậy, cũng không hỏi nhiều: "Mệt rồi thì đi ngủ đi."
Triều Vũ mê man ngủ thiếp đi đến tận chiều. Mãi đến chạng vạng, cô mới lờ mờ nghe thấy động tĩnh, bố cô chắc vừa đi dạy về, hai người đang nói chuyện trong phòng khách.
Triều Vũ dụi dụi mắt, loạng choạng đi ra bên ngoài, ngáp một cái: "Bố..."
Ba Triều gật đầu: "Tiểu Vũ, hai hôm trước bố mới nhận được điện thoại của bạn cùng lớp con, mấy đứa nói tổ chức họp lớp, gọi con đến tham gia."
"Họp lớp ấy ạ?" Sao không liên hệ với cô, lại gọi cho bố cô làm gì. "Ai gọi cho bố thế?"
"Là Lưu Dịch đấy, hồi đó đỗ vào Thanh Hoa." Trí nhớ của ba Triều vô cùng tốt.
"Lưu Dịch?" Triều Vũ cẩn thận nghĩ nghĩ, "Bố, bố chắc chắn? Nếu con nhớ không nhầm, Lưu Dịch học lớp tự nhiên mà?"
"Không sai."
"Con học ở lớp đấy có hai tháng thôi! Làm gì có tình cảm gì mà họp lớp?"
Thầy giáo Triều nghiêm mặt: "Cái con bé này, mọi người coi con là bạn học nên mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-em/2339211/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.