Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống sân, côn trùng kêu rả rích. Khuất Phong Vân im lặng nhìn Nguyễn Niệm rồi nói: “Ta thở kệ ta, ngươi sợ cái gì?”
“Ta……” Nguyễn Niệm nghĩ thầm ngươi thở làm ta cũng muốn thở, ta có thể không sợ sao?
“Giường trải xong rồi,” Nguyễn đại nương đi tới nói, “Các con nghỉ ngơi sớm chút đi, sáng mai còn theo nương tới miếu dâng hương.”
“Dâng hương?” Nguyễn Niệm khó hiểu nói, “Nương, không phải mấy ngày trước nương đã đi rồi sao?”
Nguyễn đại nương nói: “Đâu có giống, mấy ngày trước là cầu bình an cho các con.”
Nguyễn Niệm: “Vậy ngày mai cầu gì ạ?”
“Cầu tự,” Nguyễn đại nương kéo tay Khuất Phong Vân nói, “Con dâu, nghe nói miếu này rất linh thiêng, ngày mai ngươi cũng đi cúng bái để nương sớm được ẵm cháu trai mập mạp nhé.”
Khuất Phong Vân: “……”
Nguyễn đại nương hài lòng rời đi, bỏ lại Nguyễn Niệm và Khuất Phong Vân hai mặt nhìn nhau.
Khuất Phong Vân: “Bái cũng không sinh được.”
Nguyễn Niệm kéo tay áo hắn nói: “Mẹ ta lớn tuổi rồi nên hơi lẩm cẩm, ngươi cứ xem như dỗ dành bà có được không?”
Khuất Phong Vân: “Vậy không đi nữa?”
Nguyễn Niệm gật đầu.
Khuất Phong Vân lại nói: “Không sợ ta thở à?”
Nguyễn Niệm che lỗ tai đáp: “Ngươi thở kệ ngươi, ta không nghe.”
Khuất Phong Vân: “……” Loading...
Nguyễn Niệm không thích ngủ chung giường với người khác nhưng cánh tay Khuất Phong Vân bị thương, y không thể bắt người ta ngủ dưới đất được. Y nghĩ ngợi rồi đem hai cái gối đặt ở giữa, lại ôm một bộ chăn mền ra khỏi tủ.
“Ta ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-den-tham-co-tren-mo-ta/1806155/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.