Khuất Phong Vân vừa kéo Nguyễn Niệm vào cổng Khuất phủ thì chợt nghe trong phủ vọng ra một loạt tiếng động, giống như có thứ gì đó bị ném vỡ.
Phát ra từ hướng phòng của Lưu Đại Mãnh.
Bọn họ vội vàng chạy tới, ở cửa trông thấy Lưu Đại Mãnh như phát điên, liều mạng gãi mình, miệng liên tục la hét: “Ngứa, ngứa……” còn lăn lộn đánh đấm trong phòng làm đồ đạc rơi bừa bộn đầy đất, hai người hầu cũng không cản được hắn.
“Đại nhân!” Người hầu thấy Khuất Phong Vân trở về thì vừa lôi kéo Lưu Đại Mãnh vừa la lên, “Không biết sao tự nhiên hắn lại……” Còn chưa nói hết đã bị Lưu Đại Mãnh hất văng ra ngoài.
Khuất Phong Vân vội vàng chạy tới chụp hai tay Lưu Đại Mãnh vặn ra sau lưng rồi nhấc chân đạp, đè nghiến Lưu Đại Mãnh xuống đất.
Lưu Đại Mãnh thở phì phò, thân thể uốn éo, chịu không được hét lên: “Ngứa, ngứa quá……”
Nguyễn Niệm chạy tới nói: “Hắn bị độc tái phát rồi.”
Khuất Phong Vân: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Niệm bỗng nhiên vung chân ghế lên, bộp một tiếng đánh người ngất xỉu.
Khuất Phong Vân: “……” Loading...
“Ta còn chưa chế ra giải dược,” Nguyễn Niệm nói, “Chỉ có thể như vậy thôi.”
Y ngồi dưới đất nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như ta từng thấy qua loại bệnh này trong sách……”
Khuất Phong Vân buông Lưu Đại Mãnh ra, “Biết giải không?”
Nguyễn Niệm gãi đầu, “Ta không nhớ lắm.”
Khuất Phong Vân: “Sách đâu?”
Nguyễn Niệm: “Trong Thái y viện.”
Thế là hai người đành phải tới Thái y viện tìm sách. Nhưng bọn họ đi nửa chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-den-tham-co-tren-mo-ta/1806133/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.