Sau cửa là một mật đạo, hai bên vách đá đốt đèn sáng trưng. 
Cố Lang nhẹ chân đi vào trong. Ngô Thất cũng thành thật theo sau y, không dám chọc loạn hay động loạn nữa, vừa nhúc nhích thì đao của Cố Lang liền gác trêи cổ hắn. 
Càng đi vào trong càng rộng, còn xuất hiện rất nhiều ngã rẽ ở khắp nơi. 
Bọn họ cũng không biết những lối rẽ này sẽ thông ra hướng nào, chỉ có thể tùy tiện chọn một lối đi. Đang đi tới thì chợt nghe thấy phía trước có tiếng nói. 
Bọn họ từ từ tới gần mới phát hiện sau chỗ ngoặt có một nhà lao, bên trong có một người trung niên bẩn thỉu đang ngủ. 
Người kia dường như đang nằm mơ, tay chân run rẩy, la hét đứt quãng: “Đừng giết ta…… Đừng giết ta……” 
Người canh gác nhà lao bên ngoài bị hắn nói mớ làm phiền nên quát lớn: “Này, tỉnh lại đi! Đừng có la lối nữa!” 
Người kia run lên, từ từ mở mắt ra, rốt cuộc an tĩnh lại. 
Người ngoài nhà lao nói: “Sao ngày nào ngươi cũng mơ thế hả? Bị nhốt ở đây nhiều năm vậy rồi, còn ai đến giết ngươi nữa chứ? Rảnh quá hay sao?” Loading... 
Người kia không nói gì, chỉ thở phì phò. 
Cố Lang nhìn về phía Ngô Thất, thấp giọng hỏi: “Người nào vậy?” 
Ngô Thất lắc đầu. 
Bọn họ không muốn bứt dây động rừng nên đành phải lui ra, đi đến một ngã ba khác. 
Lối rẽ này hơi dài nhưng ở cuối đường lại vọng đến tiếng ngáy như sấm. Cố Lang và Ngô Thất nấp ở lối ra nhìn về phía trước. Chỉ thấy đằng trước vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-trong-long-den-tham-co-tren-mo-ta/1806117/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.