Chương trước
Chương sau
Nét mặt Trần tiên sinh có chút kích động, chỉ vào những ngọn núi kia nói:
- Cháu nhìn thấy chưa, những ngọn núi sư tử này đầu đều hướng về một nơi, mà nơi đó chính là mộ của ông nội cháu. Cháu có biết, nơi đó được gọi là gì không?
Tôi lắc đầu, đèn sách mười mấy năm, chưa từng có ai dạy tôi những điều này, sao tôi biết được?
Trần tiên sinh càng lúc càng kích động:
- Phía trước là chín con sư tử cúi đầu vái, ngọn núi này lại nhìn giống mũi voi, cũng chính là một con voi, đây chính là mảnh đất ‘cửu sư bái tượng’*! Cửu sư bái tượng, cháu có biết không?
(chú thích*:
‘cửu sư bái tượng’: chín con sư tử vái một con voi.)
Đây là lần đầu tiên thấy Trần tiên sinh kích động như vậy kể từ lúc gặp ông ấy đến nay, nhưng cái gì là ‘cửu sư bái tượng’ tôi vẫn không hiểu, cho nên tôi hỏi Trần tiên sinh: cửu sư bái tượng là gì, tốt lắm sao?
Trần tiên sinh cười nói:
- Thằng nhóc này, cháu vậy mà còn hỏi cửu sư bái tượng có tốt hay không? Vậy thì tôi sẽ nói với cháu, cửu sư bái tượng, đại phú đại quý, về phần phú quý thế nào, chỉ có thể dùng bảy chữ để hình dung, quý không thể miêu tả bằng lời!
Tôi thấy Trần tiên sinh nở nụ cười, tôi cũng cười, hỏi, thật lợi hại vậy sao?
Trần tiên sinh cười khà khà một tiếng:
- Cháu có biết trước kia có một tên ăn mày, về sau làm hòa thượng, sau nữa lại trở thành Hoàng Đế không?
Tôi thuận miệng trả lời Trần tiên sinh, đó chẳng phải chính là Chu Trọng Bát Chu Nguyên Chương sao?
Trần tiên sinh nói:
- Đúng, chính là ngài, cháu có biết cha của ngài được chôn cất ở nơi nào không?
Tôi liên hệ một chút với cuộc đối thoại lúc trước, sau đó kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ cũng là mảnh đất cửu sư bái tượng?
Trần tiên sinh lắc đầu, sau đó vươn đầu ngón tay lên, dùng ngón cái kẹp vào ngón giữa, để hở ra một khẽ nhỏ, nói, cửu sư bái tượng, kém hơn so với nơi đó đúng một tí thế này.
Tôi nghe Trần tiên sinh nói xong, khiếp sợ tới mức nói không nên lời.
Trần tiên sinh nhìn thấy bộ dáng giật mình của tôi, lại nói, có điều đáng tiếc, một ngôi mộ chôn hai người, không có lợi chỗ nào.
Trần tiên sinh đã biết chuyện ông ấy muốn biết, cũng không cần thiết phải leo lên cao nữa, liền chuẩn bị về nhà. Lúc này, tôi nhìn thấy quanh mộ ông nội phía không xa bốc lên làn khói đen, dưới làn khói còn có ba người đang bận rộn làm gì đó, có lẽ là ba người bố tôi đang đốt xác động vật.
Sau khi xuống núi, trời còn sớm, tôi dẫn Trần tiên sinh tiếp tục đi dạo quanh thôn, nhân lúc này, tôi hỏi Trần tiên sinh rất nhiều câu hỏi lúc trước tôi muốn biết, có chuyện Trần tiên sinh biết, có chuyện ông ấy cũng không biết.
Thôn vốn không lớn, đợi tới lúc chúng tôi quay về, vừa hay thấy ba người bố tôi cũng đã trở lại, một đoàn người cùng trở về nhà, ăn cơm trưa cùng nhau.
Cơm mới ăn được một nửa, ngoài sân có người vội vàng gõ cửa, bác cả đứng dậy mở cửa, người tới là bí thư chi bộ thôn - Vương Thanh Tùng, ông ấy vừa mở miệng đã nói, Trần tiên sinh về chưa?
Bác cả nói, đang trong nhà, vào rồi nói, có chuyện gì?
Sắc mặt Vương Thanh Tùng hấp ta hấp tấp, tôi thấy đầu ông ấy đã đầy mồ hôi, nhưng vẫn chưa kịp lau đi, lập tức đi tới trước mặt Trần tiên sinh, nói:
- Trần tiên sinh, ông mau đi cùng tôi, xảy ra chuyện rồi!
Bác cả nói, Trần tiên sinh còn chưa ăn cơm xong, có chuyện gì từ từ nói, chờ Trần tiên sinh ăn xong đã.
Nhưng Vương Thanh Tùng căn bản không có thời gian chờ Trần tiên sinh cơm nước xong, mà lập tức kéo tay Trần tiên sinh lôi ra ngoài, vừa đi vừa nói, bên chỗ thợ xây Trần xảy ra chuyện rồi.
Nghe Vương Thanh Tùng nói vậy, tôi thiếu chút nữa không cầm chắc chiếc đũa, vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài. Mẹ tôi bảo tôi ăn xong bát cơm, tôi nói quay về ăn sau, bác cả bác hai cũng đi cùng.
Thời điểm đuổi tới gần chỗ Trần tiên sinh bọn họ, vừa vặn nghe thấy Vương Thanh Tùng nói: Vương Nhị Cẩu hình như bị ma nhập rồi!
Tôi vừa nghe trong lòng đã cả kinh, chẳng lẽ còn thật sự có chuyện ma nhập? Nhưng vừa nghĩ tới những gì tôi gặp phải lúc trước, về cơ bản cũng đã tin.
Trần tiên sinh hỏi, có chuyện gì?
Vương Thanh Tùng nói, buổi sáng ngày hôm nay còn chưa có chuyện gì, sau khi thầy cúng làm lễ xong, liền về trước. Đợi tới lúc thầy cúng quay lại, Vương Nhị Cẩu lại không cho ông ấy vào trong sân, còn nói ai dám vào, hắn liền chém chết người ấy.
Tôi ngắt lời, nói, có phải là do Vương Nhị Cẩu say rượu rồi không?
Vương Nhị Cẩu là quỷ rượu trong thôn, chuyện này ai cũng biết, cho nên tôi mới hỏi câu như vậy.
Vương Thanh Tùng nhìn tôi một cái, nói: nhất định không phải say rượu, bởi vì tiếng nói hắn phát ra, là tiếng nói của thợ xây Trần.
Tôi nhìn thấy trên gương mặt nhăn nhó của Vương Thanh Tùng đổ đầy mồ hôi, không biết là vì nóng, hay là vì sợ.
Vương Nhị Cẩu không biết diễn kịch bằng miệng, cũng sẽ không học cách nói chuyện của người khác, tất cả mọi người đều biết, nhưng nguyên nhân hắn có thể phát ra tiếng nói của thợ xây Trần đã quá rõ ràng.
Nhà tôi cách đầu thôn vốn không xa, hơn nữa đoàn người còn chạy chậm, không bao lâu sau, đã đứng bên ngoài sân nhà thợ xây Trần, xung quanh đã bị bao vây bởi rất nhiều người cùng thôn, bọn họ thấp tiếng xì xào, đồng thời chỉ trỏ sân nhà thợ xây Trần. Thấy Trần tiên sinh đến, bọn họ tự giác nhường đường, miệng còn lẩm bẩm, lần này xong chuyện rồi, có Trần tiên sinh đến, hẳn là không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng cũng có người chỉ trỏ tôi và bác cả bác hai, nhà bọn họ cũng đến rồi? Còn chê hại chưa đủ người hay sao?
Tôi biết, từ sau khi ông nội qua đời, xảy ra chuyện vạn chuột vái mộ, hiện tại bọn họ có thể tránh được nhà chúng tôi bao xa thì tránh bấy nhiêu xa, cũng may là bọn họ chưa biết chuyện ‘ngũ thể đầu địa’, nếu biết, tôi đoán sẽ có người tìm tới cửa liều mạng với nhà chúng tôi.
Vẫn chưa đẩy cửa vào, tôi chợt nghe thấy trong sân truyền ra tiếng ca hát, hát ‘kịch hoa cổ’, âm thanh đó, đích thị là của thợ xây Trần!
Cửa đã bị cài chốt từ trong, không đẩy và được, tôi thấy Trần tiên sinh kiễng chân, đưa tay ra bò lên tường vây nhìn vào trong, tôi cũng học theo phương pháp của ông ấy, bò lên tường nhìn.
Chỉ thấy Vương Nhị Cẩu đứng cạnh quan tài, tay phải cầm một con dao chuyên dùng để phá gạch tường, vừa ngâm nga khúc hát ‘Hoa Cổ’, vừa cầm dao gõ gõ lên quan tài, nơi đó bỗng dúm lại, nhìn giống như đang sửa quan tài?
Thợ xây Trần nhập vào người Vương Nhị Cẩu, là để tự sửa quan tài của mình? Đây là hình ảnh quỷ dị cỡ nào?
Trần tiên sinh chuyển động đầu nhìn vài lần, sau đó nhảy xuống, lại đổi một phương hướng khác, bò lên tường, nhìn vào trong. Nhưng chuyển đầu nhìn vài lần, lại nhảy xuống, tìm nơi khác, hình như ông ấy đang tìm thứ gì đó trong sân.
Cuối cùng, lần thứ ba ông ấy bò lên tường, cuối cùng cũng đột nhiên gật đầu, hẳn là đã tìm thấy đồ muốn tìm.
Trần tiên sinh nhảy xuống, Vương Thanh Tùng lập tức chạy tới hỏi: Trần tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì?
Trần tiên sinh nói, ngọn đèn dầu dưới quan tài thợ xây Trần tắt rồi.
Lời vừa dứt, đám người lập tức vang lên tiếng xôn xao.
Tập tục bên chỗ chúng tôi, người sau khi chết, cần lập tức đặt một ngọn đèn dầu dưới chân, cho dù đã nằm vào quan tài, cũng cần đặt ngọn đèn dầu đối ứng dưới chân của người chết bên dưới đáy quan tài, cần có người để ý, lúc nào cũng phải thêm dầu, nhất định không được để đèn tắt.
Trần tiên sinh hỏi, người nào phụ trách để ý đèn dầu?
Vương Thanh Tùng ủ rũ vỗ vào đầu mình một cái, nói:
- Chuyện này đều tại tôi, tôi sắp xếp người không chu toàn, cố tình sắp xếp cái thằng Vương Nhị Cẩu cả ngày chỉ biết rượu rượu chè chè kia. Sáng hôm nay đèn vẫn còn sáng, tôi cũng không nghĩ nhiều, nhất định là Vương Nhị Cẩu quên không thêm dầu. Trần tiên sinh, phải làm thế nào bây giờ?
Trần tiên sinh nghĩ nghĩ, nói với Vương Thanh Tùng, tìm người đốt đèn!
Vương Thanh Tùng hỏi, tìm người nào đây?
Nói xong, ông ấy đưa mắt nhìn một vòng người xung quanh, chỉ là mọi người khi tiếp xúc với ánh mắt của ông ấy, lập tức lui về sau vài bước, sợ bị Vương Thanh Tùng tuyển đi đốt đèn. Chuyện này không phải trò đùa, nếu như bị Vương Nhị Cẩu phát hiện, chẳng phải sẽ bị hắn chém chết sao? Lại nói, cái chết của thợ xây Trần kỳ lạ như vậy, hiện tại vẫn chưa biết nguyên nhân, không ai muốn dính vào chuyện xúi quẩy này!
Bác hai cũng nhìn được ra, liền hỏi Trần tiên sinh, vài người cùng chạy vào xô ngã Vương Nhị Cẩu, sau đó đi đốt đèn có được không?
Bác hai không hổ danh là cảnh sát, đầu óc chuyển động rất nhanh.
Nhưng Trần tiên sinh lại gạt bỏ, nói:
- đốt ngọn đèn này, không được để thợ xây Trần phát hiện, bằng không sẽ không có hiệu quả, lại nói, nếu cưỡng ép đẩy ngã Vương Nhị Cẩu thì người chết trước, chính là hắn.
Trần tiên sinh đảo mắt qua đám người, hỏi lần nữa, có ai tự nguyện không?
Vốn dĩ vẫn còn những tiếng xì xào, đột nhiên, trở nên vô cùng yên tĩnh, không ai muốn đứng ra.
- Thợ xây Trần là vì sửa mộ cho nhà họ Lạc mới chết, sao không kêu người nhà bọn họ đi đốt đèn?
Trong đám người, đột nhiên có một tiếng hô. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.