Cuối tháng sáu, Phương Y đón tàu điện ngầm đi đến công ty. Trời lúc này u ám bất thường, có thể sẽ mưa to. Cô theo bản năng mở ba lô, may mắn bên trong có ô.
Phương Y băng qua đường, bước nhanh vào tòa nhà, đi đến cửa tòa nhà vừa khéo gặp Lâm Tư. Lúc trước cô cho rằng Lâm Tư sẽ khó xử, nhưng mà cô ta cũng không làm gì cô.
Cô thấy Lâm Tư liếc mắt nhìn ngoài cửa, một bà lão tóc bạc phơ. Bà lão khòm lưng tựa vào trong góc, ánh mắt sợ hãi nhìn vào tòa nhà, giày mục nát, quần áo cũ kỹ.
Lâm Tư xem nhìn bà lão xong thì phát hiện Phương Y đi phía sau mình, cô ta trừng mắt nhìn, phá lệ chào một tiếng.
“Thật trùng hợp.”
Phương Y khẽ cười: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Khóe miệng Lâm Tư giật giật: “Bà lão kia thật đáng thương, bây giờ đang là mùa hè, ăn mặc dày cộm rõ ràng là có vấn đề.”
Phương Y lại nhìn về phía bà lão, cau mày, là đồng cảm.
“Tôi đang vội, không cùng cô tán gẫu được, bái bái.” Lâm Tư nói một câu liền quay đầu rời đi, để lại Phương Y đứng yên tại chỗ.
Phương Y nhìn nhìn di động, thời gian còn sớm, không sao.
Cô suy tư một lát, sau đó đi tới chỗ bà lão, hỏi: “Bà ơi, bà đến đây làm gì ạ?”
Nhìn bà lão không giống như người ăn xin, nếu là ăn xin sẽ không biểu lộ cảm xúc sợ hãi như vậy.
Bà lão chủ động nói chuyện với cô, cơ hồ khóc hết nước mắt, đôi mắt không bình thường, hẳn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tot-ke-xau/38895/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.