Editor: coki
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đêm ngày thứ ba Hứa Đường ở biệt thự thì trời đổ tuyết lớn. Cô bị gió bấc gào thét đánh thức, khi mở mắt thì trông thấy bên ngoài cửa sổ đen ngòm, Hứa Đường lẳng lặng nhìn một lúc rồi mặc áo khoác, đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.
Gió lạnh và bông tuyết thi nhau ùa vào. Hô hấp của Hứa Đường trở nên khó khăn, cô nín thở nhìn ánh đèn dưới chân núi xa xôi, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, đau đớn.
Chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết, cô lo lắng cho Hứa Dương, lo lắng cho Chu Hiểm, càng thêm lo lắng cho người mẹ không biết chuyện gì đang ở nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Đường cảm thấy cổ họng có chút đau, chắc hẳn là bị cảm rồi.
Lúc người giúp việc đưa bữa sáng đến, Hứa Đường bảo cô ấy lấy một hộp thuốc cảm cúm pha nước tới thì người giúp việc tỏ vẻ khó khăn, nói là đồ được đưa vào đều có quy định, không thể tùy ý thêm bớt được.
Hứa Đường cười cười, cầm muỗng lên bắt đầu húp cháo: "Vậy thì không làm khó dễ cô nữa."
Cuối cùng người giúp việc thấy sắc mặt Hứa Đường tái nhợt tiều tụy nên có chút không đành lòng: “Hay là tôi thử gọi điện thoại xin phép Trần tiên sinh một chút."
Hứa Đường dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn người giúp việc: "Bây giờ Trần Nhất Minh không có đây biệt thự sao?"
"Từ ba ngày trước Trần tiên sinh đã không ở chỗ này."
Hứa Đường “ừ” một tiếng sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu/2327701/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.