Edit: Nhật Dương
"Em đừng gấp, anh Hiểm và chị dâu vẫn còn ở trấn trên đó."
Tưởng Hòa Hoa gật đầu, cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu yên lặng nghẹn ngào.
Xe rất nhanh ra tới ngoài thị trấn, lên đường cao tốc. Tốc độ từ Chi Xuyên về Lộc Sơn giớ hạn ở tám mươi km, chạy một lúc, Phương Cử chợt dừng xe sang bên cạnh, rút ra hai tờ danh thiếp che lại biển số trước và sau xe, lại trở về trong xe, khi đó tốc độ tăng lên 120.
Máy hướng dẫn không ngừng nhắc "Ngài đã vượt quá tốc", Tưởng Hòa Hoa nhìn Phương Cử "Anh lái chậm một chút, không cần gấp gáp."
"Không có việc gì" Phương Cử lắc đầu, "Rạng sáng xe ít, anh có chừng mực."
Lộ trình sáu tiếng nhưng bốn tiếng đã đến, còn chưa tới mười giờ, cửa nhà Tưởng Hòa Hoa đã bắt đầu dựng rạp, linh đường cũng đã được bố trí thỏa đáng.
Tập tục ở trấn Độ Hà là quàn ba ngày, sáng sớm hạ táng.
Khi bà nội Tưởng còn sống từng nói rõ muốn được chôn cất trong núi, cạnh chỗ ông nội Tưởng.
Sau khi hạ táng, đoàn xe đưa tang trở về trấn Độ Hà, ăn cơm trưa xong đều rời đi. Nhà họ Tưởng thiếu một người, mọi người đều có chút hoảng hốt, thu dọn phòng sạch sẽ xong cũng yên lặng lại, mỗi người đều tự đi về nghỉ ngơi.
Lúc gần tối, Tưởng Hòa Hoa tỉnh lại, thất hồn lạc phách xuống giường đi vào phòng lúc bà nội còn sống ở, lặng lẽ ngồi thật lâu. Trời dần tối, điện thoại di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu/2327674/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.