Edit: Lạc Thần
Hứa Đường đem đồ ăn vào phòng Hứa Dương, Chu Hiểm đã thu đao hồ điệp lại, đang dựa vào lan can của ban công hút thuốc. Ánh chiều tà le lói, bầu trời phía tây chỉ còn lại một chút ánh sáng.
Hứa Đường kêu một tiếng, đặt bát ở trên bàn sách của Hứa Dương. Chu Hiểm không quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn bầu trời chiều phía trước dân cư: "Hứa Hải Đường, cô học trung học ở đâu?"
Trấn nhỏ Độ Hà, chỉ có hai trường trung học, một ở cầu nam, một ở cầu bắc.
"Cầu bắc."
Chu Hiểm không nói gì nữa, quay người đi tới ngồi vào trước bàn bắt đầu ăn cơm. Ăn hai cái, trông thấy Hứa Đường còn đứng ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô: "Làm sao?"
"Cám ơn anh."
Chu Hiểm hiểu được cô nói cái gì, cười cười: "Hứa Hải Đường, cô đừng tự mình đa tình, tôi ăn một mình sẽ yên tĩnh hơn, không có ý tứ khác."
Hứa Đường yên lặng vài giây: "Vẫn là cám ơn anh."
"Nhanh đi ra ngoài đi, cô ngăn trở cây quạt rồi." Chu Hiểm tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Hứa Đường im lặng liếc anh một cái, xoay người lại.
Sau khi ăn cơm xong Hứa Đường ra ngoài đi dạo chợ đêm với Mẹ Hứa, Hứa Dương làm bài tập trong phòng Hứa Đường. Tới gần cuối kỳ, bài tập rất ít, cậu nhanh chóng viết xong, vớt dưa hấu ngâm trong nước lạnh ra, cắt một nửa.
Cậu nhìn vào trong phòng mình, do dự một lát, cầm một miếng dưa hấu đi tới cửa: "Anh Hiểm, có ăn dưa hay không?"
Chu Hiểm đang vắt chân ngồi ở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu/100859/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.