Một mùa Tết náo nhiệt đi qua, chớp mắt xuân đã về. Sáng nay Du Dao ra khoảnh sân trước nhà vận động, bấy giờ cô mới hay bên góc sân có một gốc nhài mùa đông, những bông hoa be bé màu vàng nhạt mới một đêm đã khoe sắc đầu cành. Cô bước ra ngoài sân, thấy nhành cây rũ xuống những bờ rào.
“Nhài nở rồi kìa.” Thím Nhiếp hàng xóm đứng bên sân nhà bà cười chào hỏi, tay bưng một mớ cành nhài vừa cắt. Không như gốc cây xấu xí bên nhà Du Dao, nhài vàng nhà thím trồng nở đượm cả rào như một thác hoa. Du Dao trước từng trộm tò mò hoa tới mùa trông sẽ thế nào, cảnh tượng hiện tại báo cho cô, hoa dẫu chưa nở hết vẫn rực rỡ vô vàn. Chẳng biết thím Nhiếp chăm làm sao mà hoa nở ôi là khéo.
“Chào thím buổi sáng, thím cắt nhiều thế là định làm gì ạ?” Du Dao thắc mắc.
Thím Nhiếp cười đáp: “Truyền thống quê thím ấy mà. Xuân về, nhài vừa nở là sẽ cắt vài cành tết thành tràng hoa treo trên cửa, cầu mong một năm bình an mạnh khỏe cho cả gia đình.”
Lần đầu Du Dao biết tới tập tục này. Cô thấy thú vị ra phết, không khỏi đảo mắt qua gốc nhài nhỏ đáng thương nhà mình. Cuối cùng vẫn nhờ thím Nhiếp cho cô một nhành nhài, cứu cái cây khỏi bàn tay Du Dao.
“Bên thím nhiều lắm, không sao. Úi, cháu không biết tết nhỉ, nào, để thím chỉ cho, hoa phải hướng ra ngoài hết nhé, làm khéo kẻo rụng đấy.” Thím Nhiếp nhiệt tình đón Du Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-nay-da-bac-dau/3572099/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.