Thấy Giang Trọng Lâm cầm thiết bị đầu cuối nhắn tin, Du Dao liếc thử, phát hiện hình như là một nhóm chat của học trò anh, không khỏi kéo chăn thò lại xem. Cô vươn ngón tay lướt nhẹ lên đọc phần trước rồi cười nắc nẻ, vòi anh, “Để em, để em nào.”
Giang Trọng Lâm nhường thiết bị đầu cuối cho cô, Du Dao vừa xem họ trêu nhau vừa nói với anh: “Học trò hoạt bát ghê, Quách Đồng sợ anh tới nỗi thoát nhóm luôn kìa ha ha ha!”
Giang Trọng Lâm đáp chắc nịch: “Bảo đảm giờ nó đang nhắn riêng hỏi đàn em tội thêm anh vào đấy.”
Là thầy, đương nhiên anh rất hiểu học trò mình. Du Dao tò mò: “Anh có vẻ thích cậu Quách Đồng nhỉ, sao cứ trêu cậu ta thế?”
Dường như chạm tới hồi ức nào đó, Giang Trọng Lâm lắc đầu bất lực, “Nó lúc trẻ nghịch tợn, thích gây rối với ghẹo người khác lắm.”
Mọi chuyện liên quan tới anh già nhà trong khi không có cô, Du Dao đều rất hứng thú, bèn hỏi: “Sao thế? Cậu ta làm chuyện gì khó quên với anh lắm hả?”
“Hồi xưa nó từng cạy cửa cuỗm mất mấy quyển sách của anh.”
Du Dao tròn mắt: “Cạy cửa á?”
“Lúc đó anh ở ký túc xá trường, gần ký túc xá học sinh.”
Thật ra Du Dao thấy còn chưa cá biệt bằng mình, song cô vẫn nặn ra một vẻ khiển trách cho ngài Giang xem, hỏi tiếp: “Rồi cậu ta có trả không anh?”
“Nó đem khoe xong thì trả, tiện thể đổi luôn cho anh cái khóa mới, bảo khóa sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-nay-da-bac-dau/3572091/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.