“Mận này chua thế, ai mà ăn nổi.”
Cái người nói câu kia hiện đang ôm mâm mận ăn liền hơn mười quả. Thầy Giang thử một miếng, chua tê tái như muốn rụng răng, chắc là hàm răng của anh già quá rồi.
Ăn đẫy một bụng mận chua xong, Du Dao ngồi trên bàn cơm ôm má, “Chua thật, chắc răng của em hi sinh quá.” Cô bỏ một miếng cơm vào miệng, thử nhai rồi đế thêm: “Hình như răng mềm thật rồi anh ạ, em không nhai nổi cơm luôn.”
Giang Trọng Lâm tịch thu đống mận của cô: “Thôi nhé, không được ăn nữa.”
May thay, chỉ vài hôm sau, hai vợ chồng Nhiếp Văn Khanh hàng xóm sang đây thăm họ. Bà Nhiếp tính rộng rãi thoải mái, thấy Du Dao nôn nghén ăn không ngon liền về cầm qua cho cô một hũ cải muối chua.
“Chị tự làm đấy, kích thích khẩu vị. Hồi trước chị mang thai, mẹ chị đã muối cải cho chị ăn, nghe đâu lúc mẹ chị mang thai, bà ngoại cũng làm cái này cho bà ấy, hiệu quả lắm.”
Món cải muối chua nhà làm này quả nhiên rất tuyệt, Du Dao ăn hẳn hai chén cơm với nó, thầy Giang vui quá cũng ăn thêm một chén.
Triệu chứng nôn nghén của Du Dao không kéo dài, khoảng một tháng sau đã gần như không còn nữa, đồng thời, lượng cơm của cô cũng dần tăng lên. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, thầy Giang từ sầu cô ăn quá ít đến lo cô ăn quá nhiều.
Sau khi giải quyết xong bữa trưa, trái cây tráng miệng và chút món ngọt, Du Dao vuốt mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-nay-da-bac-dau/3572087/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.