Cuối cùng thì Hải Ninh cũng n âm xuống giường, đây là phòng của cô mà sao cô phải sợ chứ.
" Chuyện lúc trước anh xin lỗi em ."..
" Thôi bỏ đi đừng nhắc lại nữa ."
"Em không tha thứ cho anh thì anh phải nhắc lại chứ sao !'
" 5 năm qua em có nhớ anh không ." ..
" Chuyện này quan trọng sao."
"Ừm , rất quan trọng với anh ,anh thật sự rất yêu em cho nên rất quan tâm cảm xúc của em hiện bây giờ." ...
Phó Duy Bắc ôm lấy vai của cô mà ghì chặt :" có nhớ đến anh không ."
"Có."
"Có nhớ nhưng mà anh không để ý đến tôi nên tôi cũng không muốn làm phiền đến anh nữa ."
"Xin lỗi, thời gian qua đã khiến cho em phải chịu nhiều cực khổ rồi, chúng ta quay lại có được không ."
"Được'"
" Cám ơn em đã tha thứ cho anh "
Dứt lời Phó Duy Bắc liền hôn môi Hải Ninh ,bàn tay thì vuốt lấy tóc của cô .
"Um.."
"Chụt .chụt."
" Đừng khóc nữa ,từ đây trở về sau em phải cười."
"Ừm ". Hải Ninh liền gật đầu .
"Cười thì mới xinh đẹp được chứ."
" Có con rồi đâu cần đẹp làm gì chứ."
" Cần chứ ,là phụ nữ ai mà không thích mình xinh đẹp đâu."
"Ừm."
Sau đó thì 2 người liền ôm nhau ngủ đến sáng .
6 giờ 30 Bình An đã thức dậy rồi nhưng không thấy bữa sáng đâu .
"Cạch."
Thấy ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-khong-co-trai-tim/3743797/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.