Phó Duy Bắc cũng chỉ cảnh cáo cô ta mà thôi và bảo cô ra phải tránh xa anh ra 1 chút. .. 
Trở về nhà Phó Duy Bắc nằm trên chiếc giường chỉ có 1 mình mà thôi, bây giờ cảm thấy nó cô đơn vô cùng .. 
Anh nằm nghiên người qua một bên rồi ôm lấy cái chăn vào trong lòng, không biết khi nào thì Hải Ninh mới chịu về đây với anh nữa . 
" Haiz." ._ Anh khẽ thở dài thật sự là không thể nào mà ngủ được mà ,cả người đã ngà ngà say rượu rồi nhưng chẳng thể não đi vào giấc ngủ, có khi nào thì đây chính là tâm bệnh không vậy . 
" Không. Không đâu." bây giờ nhắc tới chữ bệnh nó chỉ khiến cho anh phải ám ảnh mà thôi, .. 
-@@ 
Ba ngày sau . 
Hôm nay cuối cùng cũng được về sớm 1 ngày ,vừa bước vào trong nhà thì đã gặp mẹ rồi. 
" Mẹ đến chơi sao .". 
" Ai rảnh mà chơi với mày chứ ." 
Mới về mà lại bị chửi rồi, số của anh vẫn không thể nào thoát kiếp nạn được mà . 
" Tự nhiên lại chửi con là sao ." 
" Mày và Hải Ninh sao rồi" 
" Thì cũng lạnh nhạt mà thôi, cô ấy có thèm đếm xỉa gì tới con đâu." 
" Bây giờ con rất mệt con chỉ muốn đi tắm rồi ăn cơm mà thôi ." 
" Rồi chừng nào mày mới đem Bình An về đây .." 
" Chắc lâu á ,mẹ ráng đợi đi ." 
"Vô dụng." 
"Mẹ đừng có chửi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-khong-co-trai-tim/3742645/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.