Phó Duy Bắc cũng chỉ cảnh cáo cô ta mà thôi và bảo cô ra phải tránh xa anh ra 1 chút. ..
Trở về nhà Phó Duy Bắc nằm trên chiếc giường chỉ có 1 mình mà thôi, bây giờ cảm thấy nó cô đơn vô cùng ..
Anh nằm nghiên người qua một bên rồi ôm lấy cái chăn vào trong lòng, không biết khi nào thì Hải Ninh mới chịu về đây với anh nữa .
" Haiz." ._ Anh khẽ thở dài thật sự là không thể nào mà ngủ được mà ,cả người đã ngà ngà say rượu rồi nhưng chẳng thể não đi vào giấc ngủ, có khi nào thì đây chính là tâm bệnh không vậy .
" Không. Không đâu." bây giờ nhắc tới chữ bệnh nó chỉ khiến cho anh phải ám ảnh mà thôi, ..
-@@
Ba ngày sau .
Hôm nay cuối cùng cũng được về sớm 1 ngày ,vừa bước vào trong nhà thì đã gặp mẹ rồi.
" Mẹ đến chơi sao .".
" Ai rảnh mà chơi với mày chứ ."
Mới về mà lại bị chửi rồi, số của anh vẫn không thể nào thoát kiếp nạn được mà .
" Tự nhiên lại chửi con là sao ."
" Mày và Hải Ninh sao rồi"
" Thì cũng lạnh nhạt mà thôi, cô ấy có thèm đếm xỉa gì tới con đâu."
" Bây giờ con rất mệt con chỉ muốn đi tắm rồi ăn cơm mà thôi ."
" Rồi chừng nào mày mới đem Bình An về đây .."
" Chắc lâu á ,mẹ ráng đợi đi ."
"Vô dụng."
"Mẹ đừng có chửi con nữa được không, hết bị Hải Ninh chửi rồi bây giờ đến mẹ ."
" Đáng đời mày lắm ,mau tìm cách đưa 2 mẹ con về đây đi, nếu không mày chết với tao ."
Phó Duy Bắc liền chạy lên lầu ,chứ anh mà ở đây nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ phát điên mà thôi, chuyện gì cũng phải từ từ chứ ,đâu phải muốn là được đâu .
Thay quần áo xong thì Duy Bắc xuống nhà ăn cơm ,sau khi ăn xong thì lên thư phòng làm việc tiếp, làm việc y như 1 cái máy vậy đó.
9 giờ tối Duy Bắc có điện thoại, là số của Hải Ninh .
[Alo anh nghe đây .) ...
( Là con chứ không phai mẹ .]
(Ừm Bình An à..).
( Dạ là con đây ,con nhớ ba. .) .
( Um ba cũng nhớ con nữa, cuối tuần ba đến đưa con đi chơi...)
( Thật không ba..)
( Thật mà ,ba hứa đó. .)
[Da.」.
" Mẹ ơi ba nói là cuối tuần sẽ đến đưa chúng ta đi chơi."
" Ừm. "
" Mẹ không vui sao ."
" Đâu có đâu ,mẹ bình thường mà " .
" 0.".
Bình An trả điện thoại lại cho mẹ rồi đi vào trong phòng học bài .
Một buối tối nữa cứ thế trôi qua ,hai người họ mỗi người 1 suy nghĩ,...
Buổi sáng Hải Ninh đưa con đi học rồi sau đó thì đi đến cửa hàng .
"Bà chủ lấy cho tôi tôi cái bánh này '"
" Được. "
" Tôi gửi tiền ''''.
" Cám ơn.".
Trời hôm nay không đẹp 1 chút mà cả ,mới mở cửa hàng được có 1 chút mà mây đã kéo đến rồi, với cái kiểu này sẽ mưa cho mà xem..
Hải Ninh cứ thế mà rầu rĩ, lúc này điện thoại của cô liền reo lên .
(Alo ..]
( Cuối cùng thì cậu cũng chịu bắt máy rồi ..)
Là Trang Đạt Phi đây mà :[ Sao cậu có số của mình vậy ..] .
(Mã Sâm xin Phó Duy Bắc đấy ,nghe nói cậu có 1 đứa con trai 5 tuổi ..) .
(Ừm nó tên là Bình An ..).
( Con của 2 chúng ta điều là con trai ,vậy là không thể làm sui gia được rồi ...) .
( Đến chuyện này mà cậu cũng nhớ sao..] ..
( Tất nhiên là nhớ chứ, mình đâu có quên cái gì đâu ..)
(m..).
( Mà cậu đã về thành phố A. .) .
[ Vần chưa ....) .
[ Sau cậu không về thành phố A vậy ,nơi đây thuận tiện hơn nhiều, vã lại cho Bình An gần ba của nó hơn dù gì mình thấy Phó Duy Bắc bây giờ cũng biết lỗi rồi, chứ anh ta và cậu ở xa nhau quá đi..) .
( Nghe nói dạo gần đây anh ta rất bận bịu thì phải, ở xa cho nên sẽ không đến thăm 2 mẹ con đường đâu. ] ...
( Ừm, mình biết rồi ..)
[ Cái gì bỏ qua được thì bỏ qua đi, thật chất lúc trước mình cũng ghét anh ta lắm, nhưng mà bây giờ thì thấy tội nghiệp quá đi ,đi đâu cũng bị chửi hết, không có dám về nhà chính luôn đó về là ăn đập liền. ] .
[ Um, mình biết rồi. .)
Khúc mắt đã được tháo gỡ rồi ,nhưng mà vẫn cảm thấy có chút khó xử quá đi . Cuối cùng là vẫn phải vì con hay sao .
" Rầm Rầm. "
Trời đổ cơn mưa lớn , Hải Ninh đành phải kéo xe bánh ngọt đi vào trong nhà .
Coi như là ngồi ở đây luôn rồi đó ,mới sáng sớm mà đã mưa là thấy không có ham rồi..
Tự nhiên hôm nay ông trời ổng lại mưa, không biết là có ý nghĩa gì không nữa, hay là ý trời đây .
Đã hơn 1 tiếng đồng hồ rồi nhưng mà vẫn còn mưa, không biết đến khi nào thì nó mới tạnh đây nữa ...
Có lẽ đến lúc nên nhìn nhận sự thật rồi, bản thân không nên né tránh nó làm gì nữa ,cô càng khó chịu thì người tổn thương chắc chắn sẽ là những người ở bên cạnh của mình mà thôi.Chẳng hạn như Bình An ngày nào nó cũng nhắc đến Phó Duy Bắc ,khiến cho cô không biết nên trả lời như thế nào thì mới phải nữa đây .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]