Một lát sau cũng có cơm trưa , Duy Bắc nghe mùi thơm cho nên cũng đi ra ăn cơm, bây giờ anh mới biết được hai chữ mặt dày nó viết như thế nào đấy , rõ ràng lúc nãy còn gân cổ lên mà cãi lộn với người ta ,ấy vậy mà bây giò vẫn ngồi chung bàn ăn cơm đó thôi. 
Nhưng mà cũng mặc kệ đi từ ngày mà anh phát hiện ra bản thân mình mắc sai lầm,, thì cũng biết được bản thân mình sẽ có cái ngày như thể này mà thôi . 
"Ba mẹ ăn cơm thôi ." 
"Ừm ." 
"Để mẹ đi gọi bé Son " 
"Dạ ." 
"Con trai ăn cơm xong thì vào phòng chơi đồ chơi ,lúc nãy ba mua cho con rất là nhiều '". 
"Dạ ,cám ơn ba.". 
Con nít mà ai mà không thích đồ chơi chứ ,ai ai cũng có những sở thích cho riêng mình . 
Phó Duy Bắc bây giờ chỉ thích ở đây mà thôi, nhưng cái số của anh nó không có được trọn vẹn đâu, thích là 1 chuyện nhưng mà Hải Ninh thì chỉ thích đuổi anh ra khỏi nơi này mà thôi .. 
Công nhận lúc trước anh ngu quá đi bởi vậy cho nên bây giờ mới nhận lấy hậu quả đây này, nghĩ tới muốn giết Lê Ngọc Hà đến nơi vậy , nhưng mà bản thân lại không cho phép mình giết người đâu . 
Anh đã có con rồi vậy cho nên bây giờ phải biết tích đức lại cho con của mình, và dành nhiều thời gian cho Bình An và Hải Ninh nữa chứ, suốt 5 năm qua hai người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-khong-co-trai-tim/3742383/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.