" Phó Duy Bắc anh nhất định sẽ phải hối hận " nói xong Đạt Phi liền ra về. 
" Anh Duy Bắc anh không sao chứ ." 
" Em đi về đi anh muốn ở 1 mình .' 
" Được, vậy em về trước đây anh nghỉ ngơi đi. " 
Nó đã đi rồi nhưng sao vẫn còn có cản trở chứ ,đúng thật là tức chết thật mà, càng nghĩ thì lại. 
càng ghét Tôn Hải Ninh hơn .. 
Phó Duy Bắc trở về phòng của mình với tâm trạng rất là đau đầu. 
_@@ 
Từ sau khi mẹ mất thì cô y như 1 cái xác không hồn vậy, ngày não cũng chỉ biết khóc mà thôi . 
Rồi cho đến 1 ngày cô không thể chịu nổi nữa thì liền có ý định tự tử ,. 
Đứng ở bên lề đường rồi nhìn hàng xa qua lại ,sau đó cô liền chạy qua bên đường thật nhanh . 
Sau đó cô chỉ biết là mình bị va chạm xe và ngất đi mà thôi, người muốn chết thì ông trời sẽ không cho chết 1 cách dễ dàng như vậy đâu . 
Khi mà tỉnh dậy thì cô biết bản thân đang nằm ở bệnh viện rồi, vậy là cô vẫn chưa có chết sao . 
"Cô tỉnh rồi sao ," 
"Cô thấy trong người sao rồi ,có khó chịu ở đâu không ." 
" Tôi chưa chết ." 
"Ừm cô vẫn còn sống mà, mạng của cô cũng lớn lắm đấy bị xe tông nhưng vẫn không chết đặc biệt là đứa nhỏ vẫn an toàn ." 
" Đứa nhỏ." 
" Cô có thai mà không biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-khong-co-trai-tim/3738790/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.