Hải Ninh ở đến 10 giờ tối thì cô cũng ra về, cô phải về để cho mẹ còn nghỉ ngơi nữa chứ cô mà cứ ở đó thì 2 người sẽ nói chuyện tới sáng cho mà xem .
Cô vừa đi ra cổng thì thấy có 1 chiếc xe hơi tiến lại gần mình .
Bác sĩ Lư .."
" Ừm,sao cô còn chưa về nữa, giờ này trễ lắm rồi"
" À tôi đang đợi taxi "
" Cô lên xe đi tôi đưa cô về nhà "
" Không cần đâu, tôi đợi 1 chút là có xe rồi, anh làm việc cả ngày rồi anh nên về nhà sớm nghỉ ngơi đi. "
" Cô nói tôi làm việc cả ngày vậy còn cô thì sao, tôi thấy cô vừa đi làm vừa chăm sóc mẹ của mình, cô còn cực hơn cả tôi nữa đấy"
Nghe xong thì Hải Ninh cũng chỉ biết cười mà thôi.
" Nào lên xe đi tôi đưa cô về, đừng suy nghĩ nhiều tôi là bác sĩ mà,cho nên chỉ muốn giúp mọi ngươi mà thôi ."
Lư Hoàng biết là cô đã có chồng rồi cho nên cũng không dám có ý đồ gì cả .
" Vâng,vậy thì làm phiền anh rồi"
" Không có gì đâu, buổi tối ra ngoài rất nguy hiểm, cô nên đi 2 ngùi thì hơn "
" Vâng,cám ơn anh đã nhắc nhở " .
Lư Hoàng vừa lái xe vừa nói chuyện, thật sự mà nói thì con người này rất là cởi mở .Hải Ninh ước gì Phó Duy Bắc cũng quan tâm cô y như thế này thì tốt biết mấy.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-yeu-khong-co-trai-tim/3735345/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.