9h rồi, mẹ nó còn bảo nó đem thuốc sang phòng cho hắn. Nhật Hạ mệt mỏi cằn nhằn này nọ thì bị mẹ la. Thôi thì đành đi vậy. Cộc.....cộc......nó đặt hộp thuốc trước cửa rồi quay đi
- Thuốc tôi để ngoài này - hắn mở cửa nhanh hơn nó dự đoán, lập tức la oai oải
- Khoan......A.....aaaaa....... - Dương Phong nằm bệt xuống đất ôm chân, Nhật Hạ đưa mắt nhìn hắn đang làm cái trò yêu gì
- Chuyện gì nữa? Không phải chiều nay còn về bình thường sao?
- Đau.....đau chân quá......đi không được nữa, hay cậu đưa mình vào giường rồi bôi thuốc dùm mình đi - Nhật Hạ nheo nheo mắt nhìn hắn, bây giờ gan nhỉ? Đủ lông đủ cánh lại còn muốn ra điều kiện với nó nữa
- Không rãnh - nó còn phải học bài, phải làm bài tập kia mà. Nhật Hạ lạnh lùng quay lưng vào phòng
Được 5 phút sau, nó lại nghe tiếng kêu thất thanh, nhưng lần này không phải của hắn
- HẠ.......HẠ ƠI......
- CHUYỆN GÌ THẾ MẸ?
- RA ĐỠ THẰNG PHONG RỒI SỨT THUỐC DÙM NÓ ĐI CON, MẸ ĐANG BẬN!!
Nhật Hạ buông bút, thổi phù tóc mái trước trán, nó nghiến răng đẩy ghế đứng dậy. Nó hít thở sâu mở cửa, y như rằng gặp ngay cái bản mặt cười như đười ươi của hắn. Thì ra Dương Phong đã chơi trò đểu hơn, còn bày đặt lết đến chỗ cầu thang gọi mẹ nó mới ghê chứ. Nhật Hạ miễn cưỡng đỡ hắn về giường. Gương mặt Dương Phong bây giờ rất gần với mặt nó, đến nỗi hắn có thể thấy từng sợi lông mi của nó luôn. Ánh mắt sắc lẻm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-thich-that-lanh-lung/77440/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.