- Hức......hức....... - hắn thút thít nhìn nó ngạc nhiên
- Cậu khóc to như vậy, làm sao tôi ngủ được, sáng mai tôi mà dậy trễ.... - Bộp....... -.....ơ...... - tiếng chiếc gối ôm xuống sàn, bây giờ, cái thân hình nhỏ đến bất thường của nó đang nằm gọn trong vòng tay to lớn khỏe mạnh của hắn. Gáy của nó có thể cảm nhận được hơi thở và cả nước mắt của hắn nữa. Nhật Hạ sững người bất động nhìn hắn, cánh tay đang đưa trên không của nó định đẩy hắn ra thì......... Nhật Hạ nghe được tiếng thều thào đến thê lương của hắn
- Cậu đừng đi......đừng đi......tất cả mọi người đều bỏ rơi mình mà đi, mình không quan tâm, nhưng chỉ có cậu......cậu ở cạnh mình là được......hức.....hic...... - Dương Phong nghẹn ngào khổ sở, bất giác, cánh tay đang siết chặt của nó buông thõng xuống - vì mình đã tìm thấy cậu, vì người khác......không thể thấy cậu nên.......mình thấy cậu. Cho nên cậu đừng đi......đừng đi......đừng đi......đừng đi...... - giọng nói hắn nhỏ dần, nhỏ dần đến nổi nó tưởng như hắn đã ngủ luôn trên vai nó rồi chứ. Bây giờ nếu mà nó nói "Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi" có phải là quá vô tâm rồi không? Lí trí muốn nói vậy, muốn xô hắn ra để chạy về phòng như lương tâm thì ngược lại
- Này...... - Nhật Hạ đẩy mạnh hắn ra, để cho cái thân hình cao kều của hắn nghiêng ngả - Ừm...... cậu......tôi vẫn còn nhớ cậu đã hứa gì đấy - nó lạnh nhạt nói như nhắc nhở
- Mình biết..... - giọng hắn đột nhiên khản đặc bất thường
- Cậu không thể sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-thich-that-lanh-lung/77432/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.