- Được rồi, vậy ăn xong thì dọn đi - nó còn rất nhiều việc phải giải quyết ở công ty, liền đứng dậy đi lên phòng
- Em vẫn......còn giận anh sao? - Dương Phong tóm lấy tay nó khi nhận được thái độ không mấy dịu dàng kia. Hắn biết mình tội ác tày trời, không có tư cách mở miệng cầu xin nó tha thứ
- Em căn bản đâu có giận anh
- Vậy.....có thể hứa với anh 1 số điều được không? - hắn đứng dậy xoay người nó lại, để Nhật Hạ nhỏ bé ở dưới ngẩng mặt nhìn hắn chờ đợi - sau này anh điện thoại, nhất định phải nghe
- Cái đó em không chắc được, tùy công việc - nó nhanh chóng trả lời
- Dù vậy, có chuyện gì cũng đừng giấu giếm anh, chẳng hạn như chuyện mua lại tiệm bánh - Nhật Hạ ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn, Dương Phong biết rồi sao? - bà nói cho anh nghe rồi, em còn muốn giấu đến khi nào - giọng nói có chút giận dỗi
- Ừm, em biết rồi - nó không vội nói ra tính toán sau này của mình
- Vậy cuối cùng, đi đâu cũng nên nói với anh 1 tiếng, đừng có như lần này, làm anh thật sự rất sợ em bỏ đi luôn - hắn ôn nhu ôm nó vào lòng thỏ thẻ. Nhật Hạ không biết là hắn sợ như vậy, nó vốn muốn nói nhưng lần trước gặp 2 người ở trước nhà, nó lại thấy tức giận đến nỗi quên luôn chuyện cần thông báo
- Xin lỗi, em chỉ là đi công tác thôi mà - nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-thich-that-lanh-lung/2325465/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.