8.
"..."
Tôi có một loại cảm giác chột dạ.
"Làm sao có thể chứ, do tôi thấy nhiều người quá nên tránh đi thôi." Tôi nói bậy bạ: "Tôi sợ giao tiếp ở chỗ đông người."
"Thật sao?" Giang Lẫm bình tĩnh nhìn tôi.
Ý định ngụy biện của tôi chết ngay lập tức.
Sau một lúc lâu, anh còn quay người: "Ở đâu? Tôi đưa em về."
Tôi muốn từ chối, nhưng lại sợ có vẻ đạo đức giả.
Cuối cùng quyết tâm, ngồi vào hàng ghế sau.
Xe lái đến đường quốc lộ, không gian chật hẹp phóng đại đến vô tận cảm xúc của con người.
Có xấu hổ, nhưng khó nói không có vui sướng.
Tôi lặng lẽ nhìn Giang Lẫm, ánh đèn từ xe bên ngoài hắt lên mặt anh, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn về phía trước, không có ý định nói chuyện.
Để tránh lúng túng, tôi cũng chỉ có thể lựa lời mở miệng.
"Sau khi tốt nghiệp đại học, anh làm gì vậy?" Ngữ khí của tôi thoải mái, có ý tứ giống như một cuộc trò chuyện bình thường giữa hai người bạn học cũ.
Giang Lẫm thản nhiên nói bốn chữ, nhưng lại khiến tôi kinh hãi: "Ăn cơm nhà nước." (*)
(*) Ý là đi tù đó =))))
"???"
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng: "Cái gì cơ?"
Giang Lẫm không lập tức trả lời, liếc nhìn tôi qua kính chiếu hậu, im lặng mấy giây một cách kỳ lạ.
Anh lại lên tiếng, giọng điệu vô tư: "Ừ, vừa mới ra."
Tôi khiếp sợ mở to mắt kinh ngạc, không nói nên lời một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-thich-tham-noi-muon-cuoi-toi/2862667/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.