20.
Tờ mờ sáng, tôi lấy hộp nhẫn từ trong túi áo khoác của anh ra.
Nhìn lên bầu trời, tôi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình.
Vừa như in, thật hoàn hảo.
Tôi dở khóc dở cười.
Thật sự rất khổ sở.
Anh ấy đến bây giờ còn chưa nắm tay tôi, làm thế nào có thể dùng mắt đo kích cỡ ngón tay được nhỉ?
Phải rồi, anh chính là kiểu người như vậy.
Đến bây giờ cũng chưa từng bày tỏ ý thích với tôi, nhưng luôn âm thầm lặng lẽ bảo vệ lòng tự trọng của tôi.
Thanh xuân của tôi trầm lặng, anh cũng lặng lẽ.
Buổi chiều, Dịch Mộng như thường lệ tới đón tôi đến bệnh viện.
Thấy hai mắt tôi sưng đỏ, cô ấy xót xa hỏi: "Có phải đau quá ngủ không ngon không?"
Tôi lắc đầu: "Không đau."
Cô ấy nhíu mày thật chặt, muốn nói gì đó, rồi lại thôi.
"Đừng nhăn mày nữa." Tôi đưa tay giãn lại lông mày của cô ấy, cười nói: "Nếp nhăn là kẻ thù của nữ minh tinh."
Nghĩ lại cũng thật tốt, tôi sẽ không bao giờ có nếp nhăn, cũng không cần sứt đầu mẻ trán lo chuyện chăm sóc da, chống lão hóa.
Mãi mãi trẻ đẹp sống trong ký ức của mọi người.
Haizz, tôi âm thầm thở dài.
"Giang Lẫm hỏi tao có muốn kết hôn cùng anh ấy không."
Xe đột nhiên dừng lại, tôi cười đắc ý: "Tao im lặng, mặc kệ anh ấy."
Dịch Mộng liếc tôi qua kính chiếu hậu, nhưng vẫn phớt lờ tôi.
Lái xe được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-thich-tham-noi-muon-cuoi-toi/2862660/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.