Chỉ một lúc sau, cô gái kia đã bị bảo vệ tống cổ ra ngoài. Còn cô thì ung dung thả mình xuống ghế sofa nằm thoải mái. - Em không giận? - Anh ngồi xuống cạnh cô.
- Hi sinh một chút để xem kịch hay cũng không sao.
- Em thật là...
- Đúng rồi, quà của em đâu? Anh nói có quà cho em mà. - Cô bật dậy dùng vẻ mặt cún con nhìn anh.
- Quà của em là anh.
Cô mới như hoá đá sau khi nghe câu nói của anh. Hic hic, nếu là anh thì cho cô cũng không thèm nhá >.<.
- Nhưng anh bảo ăn được, còn đẹp còn ngon nữa.
- Thì anh không đẹp sao? Anh còn ăn được nữa.
- Ăn kiểu nào?
- Thì theo kiểu em trên anh dưới là có thể ăn được.
- Aaaa....Đồ dê già!!! Không thèm nói chuyện với anh nữa. - Cô tức giận quay đi.
- Em dám sao?
-...
- Trương Bảo Mỹ, lá gan của em lớn quá rồi.
-...
Thấy cô vẫn im lặng, anh cuối cùng phải tiến đến vác cô lên vai như vác bao tải.
- Dê già!! Thả em xuống!! Em sẽ tố cáo anh!! - Cô giãy giụa.
- Em không dám đâu.
Xong anh vác cô tiến đến phía ghế lấy cái áo khoác rồi lại vác cô ra ngoài. Thư kí Nghiên nhìn giám đốc của mình như vậy mà hết hồn. Đi vào thang máy, anh vẫn không có ý định thả cô xuống, để mặc cho cô giãy giụa trên vai của mình, thỉnh thoảng còn đánh nhẹ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-thich-chinh-la-em-2/3222682/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.