Câu hỏi của Phùng Dã đột ngột vang lên giữa hành lang vắng vẻ.
Trương Phong Hòa dừng lại, xoay người nhìn về phía người đứng bên dưới cách cậu mấy bậc thang, do dự một lúc, lại ma xui quỷ khiến nói một câu: "Lên đi."
Có lẽ vì trong một ngày như thế này, Trương Phong Hòa không muốn một mình lẻ loi, lại có lẽ bởi vì phảng phất qua đôi mắt Phùng Dã, cậu bắt gặp bóng dáng chính mình ngày trước... Cái người hồi hộp thấp thỏm cầu xin người mình yêu quay đầu lại liếc mắt nhìn mình.
Cậu nghĩ, có lẽ cậu bị quỷ ám rồi.
Mà có khi là vì Phùng Dã diễn giỏi quá.
Phùng Dã không ngờ Trương Phong Hòa sẽ đồng ý, hắn đã chuẩn bị tinh thần nghe cậu từ chối. Nghe được câu trả lời của Trương Phong Hòa, hắn sửng sốt một lúc, lập tức mừng rỡ theo cậu lên lầu.
Đi vào nhà, đóng cửa lại, Phùng Dã đã quyết tâm ở lì không đi. Mãi đến tận khi có cái gì đó lạnh lẽo áp vào má hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Trương Phong Hòa đưa cho hắn một chai bia.
"Chỉ có bia thôi, uống không?"
Phùng Dã đưa tay ra nhận. Bia đặt trong tủ lạnh, lúc này uống vào tất nhiên sẽ lạnh đến run rẩy. Phùng Dã nhíu nhíu mày, nhìn Trương Phong Hòa không hề chớp mắt ngửa đầu uống bia, vô thức đưa tay cầm lấy chai bia trong tay đối phương.
"Đừng uống nữa, trời rất lạnh."
Trương Phong Hòa cười cười, ít khi nghe lời như vậy, ngoan ngoãn đặt bia xuống. Hai người ngồi trên ghế sô pha phòng khách, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-toi-theo-duoi-bay-nam-da-yeu-nguoi-khac-roi/1500217/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.